Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1251: Người hoàn hảo không khuyết điểm (1)

"Có điều hai vị anh hùng hôm nay lên đảo, Dạ Kiêu ta vẫn phải nói rõ ràng với hai vị".
Dạ Kiêu thẳng thắn nói.
"Đã lên đảo này sẽ không dễ dàng trở về như vậy."
"Mười phần cũng có chín phần hai vị sẽ cống hiến sinh mạng ở đây."
"Hai vị là cao thủ Hợp Đạo cảnh, là nhân tài hiếm có của Vân Tinh, tu hành không dễ, cho nên ta cảm thấy ta nhất định phải nhắc nhở hai vị phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng".
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, hơn nữa đảo Thiên Độc ta cũng sẽ không trách hai vị, đưa hai vị trở về nguyên vẹn."
"Cho nên hôm nay ở đây, hai vị phải quyết định thêm lần nữa".
Nói xong ánh mắt Dạ Kiêu u ám nhìn hai người.
Phó Nam Thiên hoàn toàn không có tâm tư đối với chuyện thử độc hay không, toàn bộ suy nghĩ của ông ta đều ở trên người Dịch Phong.
Cho nên trước khi Dịch Phong chưa trả lời, ông ta vẫn ở trạng thái chần chừ, chờ đợi Dịch Phong quyết định.
"Dạ đảo chủ."
Dịch Phong chắp tay bước lên.
"Ta biết rất rõ các vị độc sư của đảo Thiên Độc nghiên cứu đều là để chống lại khả năng yêu ma xâm nhập xảy ra trong tương lai:
"Đây là chuyện lớn của loài người, lần này thiếu người thử độc, tu sĩ Vân Tinh ta nghĩa bất dung từ".
"Cho nên bắt đầu từ khi Dịch Phong bước chân lên đảo, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến sẽ trở về."
"Một câu thôi!"
"Mong Dạ đảo chủ nhất định phải độc chết ta".
Dịch Phong ưỡn ngực nói với vẻ thấy chết không sờn.
Dịch Phong vừa nói xong lập tức khiến mọi người trong đại điện bàn tán xôn xao.
"Hay cho câu nghĩa bất dung từ".
"Người này là anh hùng thật sự của nhân loại chúng ta."
Không ít độc sư xôn xao nói ra lời tán thưởng như vậy.
Cũng là sự cổ vũ rất lớn cho bọn hắn, không hề lãng phí nỗi khổ tâm nghiên cứu trên đảo.
"Hảo tiểu tử, giác ngộ tư tưởng quả nhiên rất cao."
Sau lưng, Phó Nam Thiên cũng âm thầm tán thưởng.
Thấy Dịch Phong tỏ rõ thái độ, ông ta lập tức bày tỏ: "Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này đã nói những gì ta muốn nói, vì đại nghĩa nhân loại, nghĩa bất dung từ".
Hai người bày tỏ thái độ khiến ông lão đưa hai người trở về kích động không thôi.
Quả nhiên.
Ánh mắt của ông ta không sai.
Hai người chưa từng muốn rút lui, quả nhiên là anh hùng thật sự.
"Dạ Kiêu đại nhân, người xem?" Ông lão nhỏ tiếng hỏi Dạ Kiêu.
Ánh mắt Dạ Kiêu sắc bén, từ đầu đến cuối đều quan sát hai người, không hề bỏ qua từng hành động cử chỉ âm thầm của hai người.
"Chuẩn bị cho người họ Phó thử độc, còn về Dịch Phong..."
"Để hắn đến gặp riêng ta."
Dạ Kiêu nói xong, bèn phất tay muốn rời đi.
Đối với quyết định của Dạ Kiêu, ông lão có chút không hiểu ra Sao.
"A chuyện này, Dạ Kiêu đại nhân, tại sao vậy?"
Ông ta nghi ngờ hỏi.
"Kẻ tu tiên là người thế nào ông và ta đều rất rõ ràng, thật sự vì đại nghĩa mà chịu hi sinh tính mạng của mình sao?"
"Có lẽ, trong số đám đông, vẫn có."
"Ví như Phó Nam Thiên kia có lẽ là thật."
"Nhưng người họ Dịch đó, ta không thấy vậy".
Dạ Kiêu cười lạnh.
"Dạ Kiêu đại nhân, có phải người quá cẩn trọng rồi không, Dịch Phong công tử kia là người báo danh trước, thái độ thấy chết không sờn của hắn vì đại nghĩa nhân loại không phải giả vờ, có lẽ tài năng dùng độc của lão hủ không bằng Dạ Kiêu đại nhân, nhưng ánh mắt nhìn người không hề thua kém Dạ Kiêu đại nhân."
Thấy Dạ Kiêu nghi ngờ Dịch Phong, ông lão báo danh vội vàng bày tỏ thái độ.
Phải biết.
Trong lòng ông ta Dịch Phong có địa vị rất quan trọng.
Ông ta cảm thấy vô cùng khâm phục đối với tinh thần thấy chết không sờn của Dịch Phong,.
Cho nên Dạ Kiêu nảy sinh nghi ngờ với Dịch Phong, ông ta không đồng tình chút nào.
"Trương quản sự, ta hiểu tâm trạng của ông".
Dạ Kiêu chậm rãi: "Nhưng chính vì hắn quá hoàn hảo không khuyết điểm, ta mới nghi ngờ hắn."
"Người này đối mặt với cái chết không có chút sợ hãi nào, cũng không hề do dự, hoàn hảo đến mức khiến người ta không tìm ra sơ hở, thật sự không phù hợp với tính người."
"Nhưng mà hắn chính là có phẩm hạnh như vậy!" Ông lão cố gắng giải thích giúp Dịch Phong: "Hắn vì đại nghĩa nhân loại chịu chết, tất nhiên sẽ không do dự".
Dạ Kiêu mỉm cười.
"Vậy ta hồi ông, tương lai yêu ma xâm nhập ông có vì nhân loại mà chết không?"
Dạ Kiêu nhìn ông lão báo danh hỏi ngược lại.
"Ta...
Gương mặt ông lão đỏ bừng, suy nghĩ giãy giụa một lúc mới cắn răng nói: "Nếu cái chết của ta có tác dụng với chiến thắng của nhân loại, ta cam tâm chịu chết".
"Đúng vậy, ông bằng lòng".
Dạ Kiêu chậm rãi nói: "Thái độ của ông cũng rất kiên định, nhưng ít nhất ông cũng chẩn chừ, ít nhất cũng muốn đấu tranh tư tưởng một phen."
"Ta...
Ông lão không còn gì để nói.
"Cho nên đây là lý do ta nghi ngờ." Dạ Kiêu giải thích: "Người bình thường dù có thấy chết không sởn, nhưng chỉ cần là một người bình thường, đứng trước cái chết ít nhiều cũng sẽ lưu luyến, ít nhiều gì cũng trải qua đấu tranh tư tưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận