Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2222: Một lượng tiền rượu (2)

Vào lúc Dịch Phong được định trước là cá vượt Long Môn, không ít tông môn ra sức lấy lòng, tuy nói có mượn cơ hội giao hảo tính toán nhỏ nhặt, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải trả giá không ít tài nguyên.
Thậm chí mười đại tông môn liên hợp xuất lực, quả thực đã xây dựng cho Dịch Phong một tòa Thánh Vương Cung, trong đó chất đầy tài nguyên mỗi tông môn dâng tặng, còn phái ra không ít đệ tử tinh anh phục vụ trái phải, để cho Dịch Phong yên tĩnh tiềm tu ở trong đó, chờ đợi ngày tuyển chọn đến.
Khi tất cả mọi người đều mang loại tâm tư thịnh tình này, Dịch Phong cũng không cách nào yên tĩnh ở lại trong tiểu viện dưới núi.
Tâm tư mỗi tông môn, trong lòng hắn đã sớm biết rõ, nhưng tài nguyên tu luyện to lớn cũng không thể bỏ qua, nếu như đối phương đã dâng tặng đến tận cửa, hắn cần gì phải từ chối?
Chẳng qua, tương lai lại mượn cơ hội báo đáp nhân tình là được, giang hồ đều là tràn ngập đạo lý đối nhân xử thế, trao đổi lợi ích cũng đã là nhìn mãi thành quen, tất cả những thứ này đều đã là trạng thái bình thường.
Vì vậy, dưới ánh nhìn của hàng vạn người Dịch Phong đi vào trong Thánh Vương Cung, nhất thời có vô số người bái kiến, nhưng đều bị ngăn lại ở ngoài cửa cung.
Trước cửa Thánh Vương Cung.
Không biết bao nhiêu thiên kiều nổi tiếng dừng bước, ngóng nhìn rất lâu cũng không muốn rời đi.
Dịch Phong được ngàn vạn người ngưỡng mộ, lúc này lại đang ngồi một mình trong vườn hoa bên cạnh bàn ngọc, nhìn hoa đào nở rộ đến xuất thần.
Lại là thời gian một năm hoa nở.
Hắn không khỏi nhớ đến người nào đó, còn có một lượng bạc tâm tâm niệm niệm kia.
Ở trước mặt người dối trá tình cảm khôn khéo, loại giao tình đơn giản kia lộ ra càng trân quý, cũng không biết bao nhiêu lâu rồi, hắn chưa từng uống rượu sảng khoái như ngày đó…
E rằng đời này kiếp này, sẽ khó còn có cơ hội nâng ly lần nữa.
Cái gọi là ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, cổ nhân nói không sai.
Đúng vào thời điểm Dịch Phong đang âm thầm cảm khái, có người đứng sau lưng lẩm bẩm lên tiếng.
“Khởi bẩm Thánh Vương.”
“Có một nam tử áo đen, đứng trước cửa cung cầu kiến, vô lễ nói thẳng muốn có một chén rượu uống, còn nói là bạn cũ với ngài. Người kia nhìn có vẻ rất bình thường, dám vô lễ cuồng ngôn như thế, hay là để cho thủ hạ đi giáo huấn hắn…”
Thuộc hạ càng nói càng tức giận, hình như đã tức giận đến không kìm được.
Nghe xong, Dịch Phong lại là mỉm cười ngước mắt.
“Không sao, dẫn hắn đi vào đi.”
Thuộc hạ nghe xong sững sờ, trong mắt có chút khó tin.
“Thánh Vương…”
Dường như theo cái nhìn của thuộc hạ, dựa vào địa vị và thanh danh bây giờ của Dịch Phong, người đến căn bản không xứng quen biết với hắn, lời nói bạn cũ kia càng không thể tưởng tượng được, nhất thời khó có thể tin.
Dịch Phong cũng không thèm để ý cách nhìn của những người ngoài này, chỉ thuận miệng dặn dò một câu.
“Lát nữa, ngươi dẫn hắn đi vào, sau đó chuẩn bị mấy chục vò rượu hoa đào, không cho phép bất luận người nào đi vào hoa viên làm phiền.”
Nghe xong lời này, đôi mắt của người thuộc hạ trợn tròn lên.
“Chuyện này…”
“Thánh Vương, dựa vào thân phận và địa vị bây giờ của ngài, làm sao có thể uống rượu hoa đào chứ? Đó là loại rượu chẳng qua chỉ có bình dân thấp kém mới uống, nhiều nhất chưa đến năm lượng bạc một vò, tuyệt đối không xứng với ngài!”
Nghe thấy loại ý kiến thế tục này, Dịch Phong mỉm cười nhìn lại.
“Rượu thấp kém?”
“Ta thấy không hẳn vậy.”
“Bởi vì có cái gọi mật đường của người thạch tín của ta, có một số việc không thể chỉ nhìn giá trị bề ngoài, có lẽ ngươi cũng không hiểu, loại rượu thấp kém trong mắt người thường, ở trong mắt một vài người chính là rượu tiên trong thế gian, ngàn vàng khó mua, tư vị trong đó người ngoài không thể nào lĩnh hội được.”
“Ngươi đi đi, nhớ kỹ không cho phép bất kỳ người nào đến đây quấy rầy.”
Thuộc hạ đã hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, cả mặt đều là thần tình khó mà tưởng tượng được.
Khổ nỗi Dịch Phong đã lên tiếng, người thuộc hạ chỉ có thể phụng mệnh lên tiếng rời đi,
Không lâu sau.
Người áo đen được dẫn vào hoa viên, bên cạnh bàn ngọc bày đày rượu hoa đào, rượu vẫn là hương vị thuần khiết nồng đậm kia, ngươi vẫn là vẻ tiêu sái tự do như ngày trước.
Nhìn người áo đen ngồi đối diện trước mắt, Dịch Phong đích thân rót rượu, không có chút nào để ý cái gọi là thân phận và địa vị.
Mùi thơm trong chén tản ra, hương vị làm say lòng người.
Thanh niên áo đen lộ ra thần tình cả mặt vui vẻ, không thể chờ đợi nâng chén cụng vào nhau!
Rượu nhạt vào trong bụng, hai người đều cảm thấy cả người thoải mái.
Sau mấy ly liên tiếp, người thanh niên áo đen mới nhớ đến cái gì đó, có chút lúng túng gãi đầu.
“Nói ra…”
“Lần trước còn thiếu ngươi một lượng bạc tiền rượu, ta đi vội vàng quên mang theo, tương lai có cơ hội gặp sẽ trả ngươi, lần sau nhất định sẽ trả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận