Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1085: Đủ dùng

Mà hắn đã tìm kiếm rất nhiều nơi trong phạm vi, trừ một vài ma vật linh tinh ra cũng không nhìn thấy địa điểm tập trung của ma vật khác.
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách!
Dịch Phong mặt ủ mày chau.
Muốn ra ngoài tìm người hỏi thăm tình báo chỗ nào còn có điểm giết quái như vậy.
Cả đoạn đường Dịch Phong đi ra ngoài.
Bất tri bất giác sau khi xuyên qua sương đen phát hiện bên ngoài cực kì náo nhiệt.
"Ô, náo nhiệt quá!"
"Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy?"
Dịch Phong trầm mê vào việc giết quái hai tai không nghe chuyện bên ngoài, lần đầu tiên ra ngoài trong một năm nay phát hiện nơi này dựng lên rất nhiều đại thành trì cao chót vót cảm thấy rất hiếm lạ.
Dịch Phong hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, khi trước ngọc giản của Thanh Thiên Bạch Ngọc lâu vốn có thể biết được tin tức bên ngoài nhưng sau này lại không dùng được nữa.
Có điều mặc kệ nó chứ.
Tâm tư của Dịch Phong đều đặt trên địa điểm giết quái, cho nên vẫn phải nhanh chóng tìm người hỏi thăm chính sự.
Nhưng nghĩ đến những ma vật kia, Dịch Phong không nhịn được lấy ra một hạt châu.
Hạt châu này rơi từ trên người ma vật đã chết, mỗi một con đều có, nhìn qua tựa như dạ minh châu không rõ là chất liệu gì.
Lần này ra ngoài Dịch Phong cố ý mang theo vài hạt.
"Thứ này đẹp như vậy cũng không biết liệu có thể bán được tiền không".
Dịch Phong vừa nghiền ngẫm hạt châu vừa không nhịn được lẩm bẩm.
Vừa dứt lời.
Một người thần sắc kích động dừng ở trước mặt Dịch Phong.
"Huynh đệ ngươi muốn bán cái này?" Người nọ mặt đầy kích động hỏi.
"À, đúng vậy".
Dịch Phong ngẩn người, không nghĩ tới thứ này thật sự có người mua, hơn nữa người mua còn tới nhanh như vậy.
"Ngươi ra giá đi huynh đệ, muốn bao nhiêu tiên tinh".
Người nọ vội vàng hỏi đồng thời ánh mắt quan sát xung quanh, dường như sợ bị người ta đoạt đi.
"Ồ, một..."
Dịch Phong dựng thẳng ngón tay, vừa mới chuẩn bị ra giá một tiên tinh, nhưng hắn còn chưa dứt lời người nọ đã một tay đoạt lấy hạt châu.
"Được, một vạn tiên tinh!"
"Thành giao."
Nói xong người nọ liền ném cho Dịch Phong một cái túi chứa đồ, sau đó biến mất không thấy đâu như sợ Dịch Phong đổi ý.
Nhìn túi chứa đồ trong tay, Dịch Phong sửng sốt.
Cảm giác thế giới này rất không chân thật.
Hạt châu rách nát kia bán được một vạn?
Thật hay giả vậy.
Nhưng mở nhẫn chứa đồ ra cảm nhận trọng lượng một vạn tiên tinh, Dịch Phong bất tri bất giác cười đến méo miệng.
Một hạt châu có thể bán được một vạn tiên tinh, chỗ hắn có vô số loại hạt châu này, nếu bán hết toàn bộ chẳng phải ngay lập tức sẽ thành thổ hào siêu cấp sao?
Mà vừa khéo cảnh tượng giao dịch bên này, Tô Ngư Nhi bên kia đã nhìn thấy.
Đôi mắt sáng ngời lập tức lóe lên.
Nàng ta thể son sắt chạy xuống núi, vỗ ngực với sư môn nói sẽ điều tra rõ chuyện ma vật thưa thớt, nhưng bây giờ xuống núi hai tháng đừng nói điều tra rõ chân tướng sự việc ngay cả ma vật nàng ta cũng chẳng nhìn thấy con nào.
Cho nên khi nàng ta nhìn thấy Dịch Phong lấy ra ma hạch, nàng ta lập tức như nhìn thấy hy vọng.
Nàng ta chân dài đạp không nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Dịch Phong.
Nàng ta muốn lên tiếng hỏi Dịch Phong tìm được ma vật ở đâu, nhưng nhớ tới ma vật thưa thớt chỉ sợ không nhất định sẽ nói cho nàng ta biết, cho nên người thông minh như nàng ta suy nghĩ, tính toán đổi cách khác để tìm hiểu manh mối ma vật từ miệng của Dịch Phong.
"Vị đạo hữu này, xin hỏi ngươi còn ma hạch không?"
Tô Ngư Nhi hi vọng hỏi.
Dịch Phong nhìn thiếu nữ cực kì xinh đẹp trước mặt, vẻ mặt vui Sướng.
Thì ra thứ này bán chạy như vậy sao?
"Có, đương nhiên là có." Dịch Phong giống như phát hiện bí mật làm giàu, vội vàng nói: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
"ẨA2".
Nghe vậy Tô Ngư Nhi chớp đôi mắt to, sửng sốt.
Sau khi phản ứng lại, cẩn thận hỏi: "Cái này ngươi có rất nhiều sao?"
Ầm Dịch Phong rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thành thật nói:
"Cũng không quá nhiều, nhưng đủ dùng!"
"Đủ dùng?"
Khóe môi Tô Tiểu Ngư co rút.
Không ngờ người trước mặt thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng nói chuyện lại khoác lác như vậy.
Tình huống hiện nay mọi người tranh còn không tranh nổi còn nói đủ dùng?
Nhưng nàng ta không vạch trần mà nhìn kỹ người này đang giở trò gì.
"Vậy được, ngươi có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu" Tô Tiểu Ngư nói.
"Ngươi xác định?"
Dịch Phong trợn to mắt hỏi.
"Đương nhiên xác định, ngươi thấy bổn tiểu thư giống người thiếu tiền sao?" Tô Tiểu Ngư hơi nâng cằm lên, ngạo nghễ nói.
Dịch Phong nhìn nàng ta một cái.
trường kiếm trong tay lập loè phát sáng.
Lục lạc đeo trên người cũng giống bảo vật nào đó.
Chỉ riêng trâm cài hình như cũng là pháp khí gì đấy.
Lập tức hiểu ra đây là một người không thiếu tiền, hẳn là chân chính xuất thân từ thế lực lớn.
"Được, nhưng ngươi phải đi lấy với ta" Dịch Phong nói đồng thời trong lòng bắt đầu tính toán, sau khi bán đi tất cả hạt châu sẽ có thể được bao nhiêu tiền.
Được rồi, ngón tay không đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận