Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2325: Đi sâu vào hang hổ (2)

Đồng thời, cũng có cao thủ giang hồ ẩn hiện ở các nơi, điều tra tất cả liên quan đến Phong Nhất.
Hơn tháng sau đó.
Tổ chức tình báo to lớn, lưu động đi lại ở biên cảnh giữa hai nước.
Trong phủ hoàng tử ở đế đô hoàng triều Đông Linh phía xa, mặt ngoài nhìn có vẻ như gió êm sóng lặng, Âu Dương Vũ cũng lễ kính có thừa đối với Dịch Phong, đều dùng lễ nghĩa ân nhân tương xứng, nhưng thật ra trong lòng lại đề phòng, trong bóng tối không ngừng phái người điều tra, trong lời nói cũng nhiều thêm mấy phần thăm dò.
Nhìn có vẻ như thỉnh thoảng chỉ là một câu ngữ điệu không quan tâm, nhưng trong đó bao hàm sát cơ mãnh liệt!
May mà Dịch Phong đều có khả năng xảo diệu biến nguy thành an, chưa từng lộ ra bất luận sơ hở gì, cộng thêm các nơi điều tra không có kết quả, cuối cùng hắn cũng dần dần được Âu Dương Vũ tín nhiệm…
Sau hai tháng.
Dịch Phong được thăng làm khách khanh thủ tịch của phủ hoàng tử, sau mấy lần từ chối lạt mềm buộc chặt, Âu Dương Vũ đối với hắn bộc phát tín nhiệm, lập tức lên tiếng thượng tấu, mời Dịch Phong làm thường thị tán kỵ của hoàng triều Đông Linh!
Từ đó, cuối cùng Dịch Phong cũng dừng chân bên cạnh Âu Dương Vũ, đồng thời có tư cách cùng đi ra vào hoàng cung, bái kiến hoàng đế Đông Linh hoàng triều.
Nhất thời vinh quang vô hạn, khiến người ngoài ngưỡng vọng.
Nhưng ở phía dưới loại phú quý mặt ngoài này, Dịch Phong cũng càng ngày càng cảm thấy như giẫm trên băng mỏng, cũng càng thấy được nội tình của Đông Linh hoàng triều, cũng hiểu rõ thêm phải thường xuyên cảnh giác cẩn thận.
Cho dù thỉnh thoảng tìm hiểu được tình báo gì, hắn cũng chỉ có thể vào lúc thừa cơ đi ra ngoài, sau khi liên tục xác nhận không có chút nguy hiểm nào, mới có thể miễn cưỡng truyền ra.
Cuộc sống nguy cơ bốn phía, đều khiến cho thần kinh người ta căng cứng, Dịch Phong không rảnh bận tâm cái khác, chỉ có thể hết sức cẩn thận lăn lộn ở trong hoàng thất cùng với rất nhiều cao thủ.
Chỉ có vào lúc đêm khuya bốn phía không người.
Nhìn trăng sáng ở trên đầu, Dịch Phong mới dám nhớ đến bóng hình xinh đẹp chôn sâu ở trong lòng.
“Sau này không khỏi giang hồ, lưu lạc thiên nhai…”
Ước định ban đầu, vẫn như trước còn vang vọng ở bên tai, phảng phất như tất cả đều mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Nghĩ đến giai nhân còn đang nhìn về nơi xa hy vọng, hắn cũng càng có nhiều động lực hơn.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.”
Phần nhớ nhung thâm trầm kia, vượt qua cách trở thời gian và không gian, nhìn vật nhớ người, khiến cho trong lòng Dịch Phong tràn đầy chờ mong.
Hắn cho rằng, chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian nữa, là có thể phá hoại được mưu kế trận đại chiến này, khiến cho hai nước khôi phục lại thế cục cân bằng.
Đến lúc đó, thì có thể không chút lo âu nào trở về thôn nhỏ, không cần phải tiếp tục hỏi đến cái khác, cùng người thương rời xa giang hồ.
Không hề ngờ được rằng…
Từ biệt này, chính là ngàn vạn năm.
Dịch Phong ẩn nấp ở Đông Linh hoàng triều, chớp mắt đã là vạn năm.
Mới bắt đầu, hắn dùng hết biện pháp truyền đạt tình báo, nhưng hiệu quả cũng quá mức nhỏ bé.
Thứ nhất, Âu Dương Vũ đối với hắn căng mắt nhìn chằm chằm không buông, chưa từng hoàn toàn tín nhiệm, truyền tình báo đi khó như lên trời; thứ hai, Dịch Phong cũng không được hoàn toàn tín nhiệm, rất khó có được tình báo trung tâm, cho dù có truyền ra ngoài, cũng ảnh hưởng không lớn đối với đại cục.
Bất đắc dĩ, Dịch Phong chỉ có thể cố gắng hết sức đạt được tín nhiệm của Âu Dương Vũ, để có được càng nhiều tình báo hơn.
Thuận theo thời gian trôi đi, Dịch Phong vất vả làm việc, địa vị không ngừng lên cao, cuối cùng cũng được Âu Dương Vũ dần dần tín nhiệm, cũng nhận được một chút tình báo mấu chốt, khiến cho Đông Linh hoàng triều nhiều lần gặp khó, âm mưu đại chiến biến thành mây khói.
Vốn dĩ cho rằng, sứ mệnh của hắn đến đây kết thúc, từ nay có thể thành công rút lui.
Nhưng mà.
Ở Đông Linh hoàng triều chờ càng lâu, Dịch Phong càng ngày càng được coi trọng, đến sau cùng càng là thêm nhiều trách nhiệm, những nơi đi qua tiền hô hậu ủng, đã sớm trở thành nhân vật đỉnh cấp của Đông Linh hoàng triều, thoát thân là chuyện không hề dễ.
Càng đáng sợ hơn chính là, thuận theo địa vị của hắn ở Đông Linh hoàng triều tăng cao, thế lực của Minh Nguyệt hoàng triều không rõ chân tướng, cũng bắt đầu lần lượt nhằm vào hắn.
Cứ như thế, Dịch Phong bị kẹp ở giữa hai đại hoàng triều, mỗi ngày nguy hiểm tứ phía, cho dù xử sự vô cùng cẩn thận, nhưng lúc nào cũng có họa sát thân.
Ở trong tình hình này, hắn căn bản không dám thoát thân trở về, nếu không một khi thân phận bại lộ, sẽ liên lụy đến tình cảm chân thành trong lòng, chỉ có thể hết sức cân bằng thế cục hai nước, để dần dần thoái ẩn.
Đáng tiếc, trời không toại ý nguyện của người.
Cho dù tu vi của Dịch Phong đột phá nhiều lần, địa vị và mưu trí cũng bộc phát xuất chúng, nhưng cũng còn xa mới đạt được đến địa vị ảnh hưởng đến hai đại hoàng triều, trong lúc bất tri bất giác, hắn ở bên trong đại cục khó mà thoát thân, giống như hãm sâu trong vũng bùn không cách nào tự kiềm chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận