Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2311: Chấp niệm (1)

“Ngươi sẽ không chết!”
“Năm đó đã nói đồng sinh cộng tử, bản đại gia ở đây chờ ngươi đi ra!”
Nhìn bộ dáng kia.
Con cóc và con ốc sên ở bên cạnh không lên tiếng, cũng lặng lẽ đứng chờ ở một bên, huynh đệ ba người nhìn chằm chằm nơi đã từng tồn tại Hư Không Kiếm Trủng, rõ ràng chỉ nhìn thấy băng hà nát vụn, nhưng đôi mắt lại chưa bao giờ rời đi một chút…
Chớp mắt đã là năm năm sau.
Tất cả mọi người cho rằng Dịch Phong đã chết, Tân Kiếm Tông cũng bởi vì thế mà thanh thế giảm mạnh, cho dù con cóc và con ốc sên tọa trấn, vất cả chống đỡ tông môn to lớn, phong quang cũng không còn được như năm đó.
Nhưng con cóc và con ốc sên chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn đang bảo vệ tông môn, chưa từng nghĩ đến rời khỏi Tân Kiếm Tông, một bên giữ gìn cơ nghiệp đồng thời còn sẽ vừa dành thời gian đi về phía Hư Không Kiếm Trủng, cung cấp đủ loại đồ vật cho người thanh niên áo đen vẫn còn thủ vững cho đến bây giờ.
Thoáng cái năm năm đã qua, khắp nơi cảnh còn người mất.
Cho dù là Tân Kiếm Tông, cũng có không ít đệ tử rời khỏi tông môn.
Chỉ có ba huynh đệ này, vẫn còn chưa năm đó vất vả chờ đợi Dịch Phong chờ về.
Sâu trong hư không không biết tên.
Thế giới bên ngoài thời gian năm năm nghiêng trời lệch đất, hỗn độn nơi đây lại không thay đổi chút nào.
Khắp nơi một mảnh mênh mông, ngoại trừ đủ loại kiếm ý phân ly vang vọng, nhưng lại không nhìn ra được bất luận thứ gì, phảng phất như một mảnh vùng đất lờ mờ vô cùng vô tận.
Ở trong loại trời đất hỗn độn này, đột nhiên có một tia ánh sáng lấp lóe.
Từ phía xa nhìn lại, ánh sáng mơ hồ giống như một hạt cát bụi, nhỏ bé đến khó mà chiếu sáng xung quanh, giống như lúc nào cũng có thể bị tối tăm xung quanh chiếm lấy.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Một màn kia đúng là càng ngày càng sáng, chiếu sáng không gian bốn phía xung quanh.
Lúc này thân hình Dịch Phong mới xuất hiện, ấn ký hình kiếm màu vàng trên trán, không ngừng bộc phát lóe ra ánh sáng rực rỡ, hào quang kia nhỏ yếu dần, từ bến trong kiếm ý bắn ra ngoài.
Lúc này, ánh sáng ấn ký đã bắt đầu lan tràn về bốn phía da thịt, dùng một loại tốc độ mà rõ ràng mắt thường khó mà thấy được, chậm rãi khuếch trương ánh sáng, loại biến hóa đó nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng đúng thật giống như sức mạnh huyền diệu không ngừng tái tạo, khiến cho thân thể Dịch Phong cũng bắt đầu khôi phục.
Thời gian hai năm.
Dịch Phong không ngừng bay lơ lửng ở trong hư không, cả người cũng bắt đầu phát ra ánh sáng, tiếp đó ánh sáng rút về trên trán, tràn vào ấn ký hình kiếm, phảng phất như bị thân thể hấp thu vậy.
Mãi đến cuối cùng, ấn ký trên trán hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng Dịch Phong mở hai mắt ra.
Chỉ nhìn thấy bản thân đang bay lơ lửng ở trong hư không, bốn phía đã sớm không có bất kỳ kiếm ý và kiếm mang nào, chỉ có đủ loại loạn lưu bay tuôn ra ngoài, đẩy hắn không ngừng tiến vào trong sâu hơn.
Bỗng nhiên, đủ loại ký ức tuôn ra trong đầu Dịch Phong, khiến cho hắn bất ngờ mở to hai mắt!
“Đây là nơi nào?”
“Rõ ràng ta đã đi vào Hư Không Kiếm Trủng, tại sao lại bay lơ lửng ở nơi này?”
“Tông môn, huynh đệ…”
“Ta đã bước vào đạo kiếm, cũng nên trở về rồi!”
Dịch Phong giãy giụa thúc động linh lực, thân hình xuất hiện phi độn về phía phương hướng ngược lại!
Ai ngờ được một khắc sau, đột nhiên có vô số hư không loạn lưu, bay thẳng vào mặt hắn!
“Oanh!!”
Khí kình đáng sợ vượt xa cuồng phong!
Dịch Phong bị thổi đến thân hình lung lay, chỉ có thể bạo phát tu vi càng mạnh hơn để ngăn cản!
Khổ nỗi loạn lưu giống như vô cùng vô tận, phảng phất như cứng rắn muốn đẩy hắn vào sâu trong hư không hơn, Dịch Phong không có tiếp tế dư thừa, trên người cũng không có đan dược, tu vi cả người chỉ có thể bị không ngừng tiêu hao.
Mỗi lần tiến lên một chút, đều phải trả giá không ít linh lực!
Liên tục lên xuống, rất nhanh linh lực cả người Dịch Phong đã bị tiêu hao gần như không còn, cơ thể đã suy yếu đến cực điểm, chỉ có thể dùng ý niệm và kiếm ý của bản thân, cưỡng ép chống lại loạn lưu vô tận, tiến nửa bước về phía đường ra.
Mất thêm một năm nữa.
Cả người Dịch Phong đều đã đạt đến cực hạn, ý thức cũng gần như mơ hồ, cho dù hắn đột phá đại thành kiếm ý, bước lên cảnh giới mạnh hơn, cũng khó có thể ngăn cản được loạn lưu vô tận tra tấn.
Hắn có thể kiên trì cho đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào đạo tâm cứng cỏi cùng với chấp niệm cấp bách muốn về nhà!
Bất luận ngàn khó vạn hiểm, hắn cũng nhất định phải trở về!
Cho dù đã chịu tra tấn một năm, Dịch Phong vẫn còn nhớ rõ tất cả mọi thứ trong quá khứ.
Hắn đồng ý với Nhị Bàn, phải cùng các huynh đệ nâng ly.
Hắn nhớ đến bản thân từng quyết định, lần sau uống rượu nhất định phải chuẩn bị đủ rượu hoa đào, để cho Nhị Bàn say một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận