Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 202: Nhất cử lưỡng tiện

Quả thực hắn không nghĩ ra nổi, lợi hại như vậy vì sao phải giả dạng làm người phàm.
“Tiên sinh.”
“Tiên sinh, việc của hôm nay đã làm xong hết rồi, chúng ta đến tìm ngươi tán gẫu một chút.”
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng kêu.
Sau đó, mấy lão già khắp người toàn là bùn đất đi vào dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quản Vân Bằng.
Cho dù mấy vị lão giả che giấu rất tốt, nhưng bởi vì cơ duyên đã tu luyện qua công pháp đặc biệt, nên Quản Vân Bằng vừa nhìn một cái đã nhận ra, thế mà mấy lão đầu này đều là Võ Tôn.
Hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bình thường tìm cũng không tìm được mấy lão quái này, thế mà lại tụ tập ở đây?
Hắn chỉ là một Võ Tông viên mãn mà thôi, gặp phải Võ Tôn tất nhiên là không dám thất lễ, liền vội vàng khom mình hô lên: “Bái kiến ba vị tiền bối.”
Nghe vậy ba người Ngô Vĩnh Hồng bọn họ nhìn về phía người mới đến này, nhất cau mày lại. Thần sắc bọn họ đều lộ ra vẻ tiểu tử ngươi thật không tinh mắt gì cả.
Khua khua tay nói: “Ngươi nhầm rồi, ba người bọn ta không phải tiền bối gì cả, bọn ta chỉ là người phàm mà thôi!”
Quản Vân Bằng rùng mình một cái.
Lại nữa.
Con mẹ nó… người phàm?
Ôm nghi vấn trong lòng, hắn vừa đang muốn hỏi lại thì phát hiện Ngô Vĩnh Hồng ở một bên lườm hắn một cái.
Thấy vậy, hắn liền vội vàng ngậm miệng lại, chỉ có thể tạm thời nén nghi vấn trong lòng, đợi thời gian thích hợp lại hỏi cho rõ ràng.
“Ôi, ba người các ngươi đến rồi hả!” Dịch Phong cười cười, nói: “Đến đúng lúc, hôm nay các ngươi có muốn lấy chữ ta viết không?”
“Không cần, không cần đâu tiên sinh.”
“Đúng, đúng, đúng, hôm nay không dám làm phiền tiên sinh nữa.”
“Đúng vậy, Chỗ ta vẫn còn mười mấy phần tranh chữ của ngươi, còn chưa thưởng thức xong nữa.”
Thấy vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng liền vội xua tay, từ chối khéo Dịch Phong.
“Được rồi!”
Dịch Phong gật gật đầu.
Thấy vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian này làm việc ở chỗ của Dịch Phong, bọn họ mới được trải nghiệm cơ duyên là cái gì, mỗi người bọn họ đều nhận được hơn mười phần các loại tranh chữ bao hàm võ ý, đạo vận.
Vốn dĩ loại bảo vật này, bọn họ khẳng định sẽ không từ chối.
Nhưng tiếc rằng đạo lý bao hàm trong tranh chữ của tiên sinh thực sự quá huyền bí, ngay cả câu thơ đầu tiên bọn họ còn chưa lĩnh hội thấu, phần còn lại kia cũng đủ để cho bọn họ lĩnh hội cả đời, nếu lại thêm nữa có khi bọn họ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất thôi.
Thế nhưng Quản Vân Bằng ở một bên đã bị kinh ngạc đến choáng rồi.
Hắn hiển nhiên đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngô Vĩnh Hồng bọn họ.
Bọn họ thế mà thế mà đã nhận được nhiều lợi ích như này, thậm chí đã nhận không nổi nữa.
Mắt hắn đột nhiên lộ ra hào quang nóng rực.
Cho nên sau khi rời khỏi võ quán, hắn liền vội vàng theo sau mấy người Ngô Vĩnh Hồng.
“Tiền bối, tiền bối.”
Hắn gọi lên, đồng thời lấy mấy bầu rượu ngon từ trong nhẫn trữ vật cung kính dâng lên.
“Không tồi, cũng khá biết điều đấy chứ!”
Mấy người Ngô Vĩnh Hồng nhận rượu ngon, cười tít mắt nhìn Quản Vân Bằng.
“Các vị tiền bối nói đùa rồi.” Quản Vân Bằng cúi đầu cung kính, hỏi ra nghi ngờ đầu tiên ở trong lòng: “Các vị tiền bối, ta muốn hỏi một chút, tại sao vị tiền bối kia nói mình là phàm nhân, thậm chí các vị cũng vậy?” Nghe vậy, Mấy người Ngô Vĩnh Hồng nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, rồi lắc lắc đầu.
Quản Vân Bằng cũng không dám tức giận, vội vàng hỏi lại: “Vẫn mong các vị tiền bối nói thẳng.”
“Cái tên ngu muội nhà ngươi này!”
Ngô Vĩnh Hằng mang theo giọng điệu giáo huấn nói: “Nói thật với ngươi, bất luận là tu vi hay là tâm cảnh của tiên sinh đều đã tới cảnh giới trở lại nguyên trạng rồi, vậy nên mới tới thành này trải nghiệm cuộc sống của người phàm, người ấy, không những tự coi bản thân là người phàm, mà thậm chí bất kỳ việc gì cũng tự mình tự lực, mà tất nhiên mấy người bọn ta đây phải phối hợp với tiền bối.”
“Hoá ra là vậy.”
Lúc này Quản Vân Bằng mới sáng tỏ thông suốt, nghĩ đến sự lỗ mãng lúc nãy của mình, nhất thời lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ.
Suýt chút nữa đã mạo phạm đến tiền bối rồi.
Bất giác, hắn nhìn về phía Ngô Vĩnh Hồng với vẻ mặt đầy cảm kích.
“Đúng rồi, ba vị tiền bối có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tu vi của tiên sinh là gì vậy?”
“Ngươi cho rằng là thế nào?” Tôn Gia Cát ung dung nói.
“Võ Thánh?” Hắn hỏi.
Mấy người Tôn Gia Cát lộ ra ánh mắt đầy xem thường.
“Chẳng lẽ là Võ Đế?”
Quản Vân Bằng không thể tưởng tượng bật thốt lên.
Thế nhưng mà, Ngô Vĩnh Hồng lại lắc lắc đầu, vỗ vai hắn, thở dài nói: “Người trẻ tuổi, bọn ta thực sự không còn hứng thú gì nói chuyện với ngươi, dù sao thì tầm nhìn của ngươi quả thực quá thấp rồi.”
“Tầm nhìn quá thấp?”
Trong đầu Quản Vân Bằng có âm thanh vang lên hệt như một đạo tiếng sấm lôi đình.
“Chẳng lẽ!”
“Chẳng lẽ hắn là...”
Hắn vẫn chưa nói xong, mấy người Ngô Vĩnh Hồng đã cắt lời hắn: “Biết là tốt rồi, Hôm nay có thể đến đây, là phúc phận của ngươi, nắm bắt cho tốt vào!”
Nói xong, đám người Ngô Vĩnh Hồng rời khỏi đây.
Nhưng Quản Vân Bằng vẫn còn không chết tâm, vội vàng đuổi theo lại hỏi: “Các ngươi có thường xuyên ở bên cạnh tiên sinh không?”
“Tất nhiên!”
Đám người Ngô Vĩnh Hồng liền cao ngạo ưỡn ngực, ngẩng đầu trả lời theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận