Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2057: Chủ nhân phía sau (2)

Mấy người bị một màn này hù dọa đến trợn mắt há mồm, nắm chặt lấy chỗ ngồi ở trên thuyền nhỏ, nhưng không hề thấy có một chút lung lay, giống như vững như bàn thạch, cuối cùng tất cả mọi rung chuyển đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Khoảnh khắc này.
Mọi người đờ đẫn nhìn làn sóng thấu trời, trong lòng kích động tràn ngập sóng lớn đến mức không cách nào bình tĩnh lại được, cả người giống như là trong một bộ phim điện ảnh hùng vĩ, trong đầu không ngừng nổ vang!
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Gợn sóng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Thân thể con rồng khổng lồ chạm xuống đáy hồ, chỉ còn đôi mắt ở trên đầu đang suy yếu mở to, yên lặng ở trên mặt hồ bị Ngô Đào một tay túm lấy xúc tu.
“Nói, là ai sai khiến ngươi?”
Con rồng khổng lồ mở to đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, giãy giụa mấy cái muốn lên tiếng.
Trên bầu trời lại lần nữa đánh xuống sấm sét giữa trời quang!
“Răng rắc!”
Một đạo trụ sáng giáng xuống, con rồng khổng lồ đã hóa thành tro bụi!
Dường như chuyện diệt khẩu lại một lần nữa diễn ra, trong mắt Ngô Đào không có bao nhiêu gợn sóng, đứng yên để mặc cho gió thổi, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Ngô Đào cũng không để ý đến mọi người, chỉ quay người nói một câu, sau đó thì tiêu tán vô hình.
“Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chút rồi trở về.”
Bên trên thuyền nhỏ.
Mọi người nhìn thấy toàn bộ quá trình đã hóa đá, đến giọng nói cũng không phát ra được.
Ngay vào lúc đó.
Ở trong huyệt động sâu dưới lòng đất ở rừng cây phía tây nam, hoàn cảnh vốn dĩ nên ẩm ướt tràn ngập nước ngầm, lại bày biện giống như cung điện, vô cùng hoa mỹ, cho dù tia sáng rất lờ mờ, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng của đồ vật quý giá.
Một bóng người yên lặng ngồi ở trên ghế nhìn cột sáng, đang hiện lên tất cả mọi chuyện xảy ra trong hồ.
Người đó thu ngọn tay lại, trên mặt mang theo ý cười đạt được mục tiêu.
“Ha ha ha…”
“Mặc dù con người là linh trí có hạn, nhưng cái này gọi là trò chơi trốn tìm, đúng là có chút thú vị bản tọa thật sự càng ngày càng thích trò chơi này, ngươi cứ tìm như thế, ta sẽ tiếp tục cùng chơi với ngươi, cho dù hao hết một ngày, ngươi cũng sẽ không thể nào tìm được nơi ở của bản tôn!”
Vừa mới dứt lời.
Trong động phủ lờ mờ vang lên tiếng bước chân đi dép lê, Ngô Đào lười nhác đã đứng ở ngay sau lưng hắn ta, còn đang không ngừng đi đến, toàn bộ động phủ tràn ngập một cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông!
Nhất thời!
Thân ảnh thần bí bất ngờ đứng lên, cả mặt không thể tin được ngoái nhìn, nhìn thấy rõ người đang đi đến trước mặt là Ngô Đào, trong giọng nói của hắn đã lộ ra mấy phần kinh hoảng!
“Chuyện đó sao có thể!”
“Vì sao ngươi có thể tìm đến được nơi này!?”
Hai tay Ngô Đào đút túi tiếp tục đi lên phía trước, trên mặt tràn ngập thần sắc xem thường.
“Ta từ xưa đến nay sẽ không làm chuyện không nắm chắc, càng sẽ không phạm cùng một sai lầm đến hai lần, lần này ta đã có chuẩn bị từ trước, lẽ nào còn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?”
“Chắc không phải ngươi cho rằng, ta thật sự câu cá là để câu lên thứ rác rưởi kia đó chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt của người thần bí ở bên trong áo choàng rõ ràng run lên.
Tiếp đó hai tay nắm chặt, trong nháy mắt động phủ trở nên vô cùng nóng bỏng!
Ai ngờ được.
Không đợi hắn ra tay, Ngô Đào đã đứng ở trước mặt hắn khoảng cách chưa đến một thước, nhấc chân đã là một cước!
“Oành!”
Người kia trực tiếp bị đá bay ra khỏi động phủ, xuyên qua vách đá trăm trượng khó mà đứng dậy nổi!
Chưa đến một chiêu, thế mà khóe miệng đã tràn ra vết máu.
Hắn ta căn bản không dám ở lại, vội vã biến thành vệt sáng trốn vào trong bầu trời, giống như ngôi sao phóng về phía biển sao vô tận, ý đồ chạy trốn!
Đáng tiếc.
Từ xưa đến nay Ngô Đào chưa bao giờ để cho kẻ thù sống sót, càng không thể cho phép chuyện thả hổ về rừng xảy ra ngay trước mắt mình, trong nháy mắt người thần bí này trốn vào trong biển sao, hắn đã lách mình theo sát phía sau!
Người thần bí nhìn thấy mình sắp bị đuổi kịp, hắn vận chuyển tu vi muốn hạ sát thủ!
Đúng lúc này.
Đột nhiên Ngô Đào dựa cảm được có một loại khí tức nguy hiểm đang đến gần, nhân vật có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm không có mấy người, người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường, vì lý do an toàn, hắn lập tức cảnh giác thu tay ngước nhìn!
Quả nhiên.
Phương hướng bóng đen kia chạy trốn, bắt đầu từ mờ mịt đến tràn ngập ánh sao, chậm rãi hiện lên đường nét một đạo bóng người to lớn, cả người đều bị đạo vận vô thượng bao trùm, căn bản không nhìn thấy rõ mặt.
Chỉ khí tức, đã khiến cho Ngô Đào cảm thấy áp lực không nhỏ.
Hắn ngưng thần nhìn chăm chú, sau khi nhìn kỹ một lúc trong mắt hiện lên ánh sáng, lúc này mới phát giác đối phương chẳng qua chỉ là hình chiếu, cho dù là như thế, cũng đủ để khiến cho Ngô Đào theo bản năng cảm thấy nguy cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận