Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1957: Ưu thế ở ta (1)

Không ngừng đi tới đi lui trong điện, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ gấp gáp nồng đậm, giống như kiến trên chảo nóng, hoàn toàn không còn khí độ như trước.
Thẳng đến khi ngoài cửa điện vang lên tiếng báo nhỏ.
“Khởi bẩm Tôn Giả..."
Vũ Văn Thiển Nguyệt đột nhiên nhìn lại, vội vàng hỏi!
"Thế nào rồi! Hiện tại tu sĩ phàm tinh kia ở nơi nào? Có từng tìm tới Thiên Điện không?!”
Người ở bên ngoài nhỏ giọng đáp lại, giọng điệu nghi hoặc.
"Hồi Tôn Giả, người nọ mới vừa trở lại động phủ ngoại môn đã đả thương An Thế Tuyên, vẫn chưa tìm tới Thiên Điện."
Nghe tiếng, trong mắt Vũ Văn Thiển Nguyệt sửng sốt.
Thế mà không cáo trạng sao?
Điều này thật không hợp lý.
Đổi lại là ai mà chịu ủy khuất lớn lao, lại được dựa vào thì sẽ nhất định ý thế hiếp người rửa sạch nhục nhã mới đúng.
Hôm nay Dịch Phong kia kết bạn với Quách lão, có thể nói là có duyên lớn, từ nay về sau tuyệt đối sẽ được nâng lên, dưới sự nâng đỡ của đại năng kinh khủng này, làm sao có thể không cáo trạng báo thù đây!
Càng nghĩ càng có rất nhiều điểm đáng ngờ, Vũ Văn Thiển Nguyệt lạnh giọng cho người tới lui ra ngoài.
Ngồi một mình trầm tư trên ghế lớn, nàng ta chỉ cảm thấy trên đầu giống như treo một thanh kiếm sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống, chỉ cần Dịch Phong cáo trạng với Thiên Điện, mình tuyệt đối sẽ thân bại danh liệt.
Thêm uy thế của Quách Kiếm Nam, tương lai sự việc bại lộ, mình chỉ có một cái chết!
Nhưng trầm ngâm nghĩ tới tin của người tới, nàng ta luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc.
Dịch Phong dám trở lại rồi ở lại ngoại môn, thậm chí lần thứ hai đả thương An Thế Tuyên, cách làm không sợ hãi này nhất định đã có chỗ dựa, kiêu ngạo phách lối cũng là đương nhiên.
Dù sao, tu sĩ Phàm Tinh này lại ôm đùi to là Quách Kiếm Nam, còn có mấy lão quái cũng từng bắt chuyện với người này, dường như đều có chút coi trọng hắn.
Có bối cảnh như vậy, tự nhiên sẽ có vốn liếng kiêu ngạo.
Tuy nhiên.
Có loại vốn liếng này, vì sao chậm chạp không thấy người này cáo trạng trả thù?
Trong mắt tràn đầy sự chần chờ, Vũ Văn Thiển Nguyệt không khỏi cúi đầu trầm tư.
Trong lúc vô tình, rốt cục mới phát hiện ngọc giản bên hông lấp lóe không thôi.
Đây chính là lệnh của Tôn Giả, trước kia chỉ có cao tầng tuyên bố mệnh lệnh quan trọng mới có thể lóe ra truyền tấn, trăm năm cũng chưa chắc đã có một lần, hôm nay lại lấp lóe không ngừng, thật sự quái dị.
Vũ Văn Thiển Nguyệt hơi nhíu mày, theo bản năng lộ ra thần thức.
Lần dò xét này, nàng ta cũng kinh hãi đột nhiên đứng dậy.
"Vây công Quách Kiếm Nam!?"
Tin tức kinh người làm cho đôi mắt nàng ta chấn động, không nghĩ tới Kiếm Tôn Vô Địch xuất thế sẽ bị cao tầng hạ lệnh vây công, còn lấy thanh danh cấu kết yêu ma!
Chuyện này thật sự ngoài dự liệu!
Sau khi chấn động, trong mắt Vũ Văn Thiển Nguyệt cũng hiện lên một ít sự hiểu ra.
"Thì ra là như thế..."
"Quách Kiếm Nam và mấy người đều bị đảo Phong Tuyết hạ lệnh vây quét, nói vậy cũng không rảnh lo lắng cái khác, khó trách Dịch Phong kia vẫn chưa kịp thời gây khó dễ!"
Hiểu được nguyên nhân sự việc, Vũ Văn Thiển Nguyệt may mắn thở phào nhẹ nhõm.
"Hô..."
Ngồi xuống một lần nữa.
Sắc mặt của nàng ta hơi bình tĩnh, trong mắt cũng khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng trước kia.
"Mặc kệ vì nguyên nhân gì, thật sự là trời giúp ta."
"Hiện giờ đám người Quách Kiếm Nam khó bảo toàn bản thân, người này không có bất kỳ chỗ dựa nào nữa, ta rốt cục có thể thoáng an tâm, xem như tạm thời tránh được một kiếp."
Lần thứ hai trầm ngâm nhớ lại quá khứ, nàng ta rốt cục phát hiện ra một ít đầu mối.
"Hôm nay nghĩ lại, Dịch Phong kia đích xác vô cùng cổ quái, tuyệt đối không giống xuất thân từ phàm tinh."
“Trên người một tu sĩ phàm tinh tuyệt đối không thể có pháp bảo cao cấp, ngay cả trận pháp của bản tôn cũng có thể ngăn cản, càng không thể có tư cách kết giao với tồn tại như Kiếm Tôn Vô Địch, giao tình duyên phận càng là chuyện cười!"
"Chỉ là con kiến hôi, há có thể nói chuyện vui vẻ với Côn Bằng?"
"Trừ phi..."
Hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt Vũ Văn Thiển Nguyệt mở to mấy phần!
“Trừ phi, người này có cùng huyết mạch với đám người Quách Kiếm Nam, hoặc là hậu nhân của một vị nào đó!"
"Đúng vậy..."
“Nhất định là như vậy!”
"Nếu không phải như thế, sao trên người hắn có thể có loại pháp bảo này, làm sao có thể có phúc duyên như thế! Không nghĩ tới, tâm cơ của người này lại sâu như thế, có bối cảnh khủng bố như vậy, lại vẫn một mực khiêm tốn làm việc, tự xưng là tu sĩ phàm tinh!”
“Một chiêu giả heo ăn thịt hổ này thật sự ác độc, bản tôn suýt chút nữa cũng chết!”
Cuối cùng đã biết rõ tất cả.
Sắc mặt Vũ Văn Thiển Nguyệt âm trầm vài phần, trong mắt hiện lên vẻ ghen tỵ, hung hăng nắm lấy tay vịn ghế, cũng khó tiêu mối hận trong lòng!
Cho đến khi tay vịn xuất hiện vết nứt.
Mày liễu của vị Tôn Giả đại nhân này hơi mở ra, trong mắt hiện lên ý cười lạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận