Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 98: Tiêu diệt Tạc Thiên Bang

“Hội trưởng, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đúng rồi đó hội trưởng.”
“Bọn họ có nhiều người như vậy, trông đáng sợ thật đó, ngươi mau nghĩ cách nào đi chứ?”
Lúc này, những người khác của thương hội Bình Giang cũng chạy tới, tụ tập xung quanh Mao Lâm, nhao nhao thể hiện sự lo lắng.
Mao Lâm cũng cau mày.
Chẳng qua nghĩ tới bên cạnh có ba vị cao thủ Võ Linh tọa trấn, hắn ta lập tức lấy lại tự tin.
Vì vậy hắn ta thẳng lưng, nhẹ giọng quát mấy người thương hội Bình Giang: “Các ngươi bối rối cái gì, cứ bình tĩnh là được rồi. Tuy bọn họ có nhiều người nhưng chúng ta cũng có ba vị cao thủ Võ Linh ở đây. Trong mắt ba vị ấy, đây chẳng qua chỉ là một đám “giẻ cùi tốt mã” mà thôi.”
Nói xong, hắn ta nhìn ba người Võ Linh, cười híp mắt nói: “Ba vị đại nhân, các ngươi xem ta nói có đúng không? Chắc hẳn chỉ cần các ngươi ra tay liền có thể xử đẹp bọn chúng đúng không?”
Câu hỏi của Mao Lâm khiến cho ba cao thủ Võ Linh nhất thời nghẹn lại, sắc mặt đỏ bừng, cơ mặt không nhịn được mà co giật.
Trong lòng đều có ý nghĩ muốn giết chết Mao Lâm.
Mẹ kiếp, mắt ngươi bị mù sao?
Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra thế trận đối diện, thế trận này tập hợp lại đã thấy rõ sức mạnh, đừng nói tới ba Võ Linh bọn họ, cho dù là ba Võ Vương cũng phải ngã lại nơi này.
Một lúc lâu, cả ba người đều nghẹn lại không nói nên lời.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, phải mau chóng vạch rõ giới hạn với thương hội Bình Giang, sau đó chạy trốn!
Tình hình lúc này, thế trận này, bọn họ không thể trêu vào!
“Hả? Ba vị đại nhân?” Mao Lâm không mở mắt mà lên tiếng, chớp chớp mắt nhìn họ với ánh mắt dò hỏi.
“Hả con mẹ ngươi.”
Võ Linh cầm đầu tát một cái vào mặt Mao Lâm, đánh hắn ta đến mức đầu váng mắt hoa, đồng thời nói: “Hội trưởng Mao, đồ cũng đã mua xong rồi, chúng ta đi trước.”
Hiển nhiên, bọn họ nói như vậy chính là muốn người của Thanh Sơn Môn nghĩ rằng ba người bọn họ đến để mua đồ.
Ba vị đại Võ Linh nói xong, vội vàng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời đi từ bên cạnh. Bọn họ nhanh chóng đi tới cửa, cũng không có ai ngăn bọn họ lại.
Điều này khiến cho ba bọn họ âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý.
Thế nhưng vừa muốn thoát hiểm, Mao Lâm đã trúng một cái tát giờ mới phản ứng được, bỗng nhiên lên tiếng.
“Ba vị đại nhân, các ngươi như thế này là có ý gì, các ngươi không phải vừa mới mạnh dạn thề sẽ giúp chúng ta giải quyết hết những người này sao, sao lại có thể mặc kệ bỏ lại chúng ta!”
Xoẹt!
Mấy câu nói đó của Mao Lâm nhất thời khiến cho sắc mặt ba đại Võ Linh lập tức biến sắc.
Không dám dừng lại dù chỉ một chút, khí thế trên ba người Võ Linh đột nhiên bùng nổ, bàn chân vừa đặt xuống mặt đất liền muốn vút qua khoảng không rời đi.
Nhưng bọn họ vừa mới lao ra, một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm đã bao phủ bọn họ.
Bọn họ quay đầu lại nhìn lại đã thấy Lục Thanh Sơn bay trên không trung vung bàn tay to, dao phay trong tay nở rộ ra ánh hào quang chói mắt, ngay sau đó rời khỏi tay.
Vút qua khoảng không, quầng sáng do dao phay biến thành càng lúc càng lớn, cuối cùng chạy thẳng trăm trượng, bổ ngang xuống dưới.
“Keng!”
“Ầm ầm….”
Cùng đó là hàng loạt tiếng nổ vang lên, vô số tòa nhà sụp đổ vang dội, lưỡi đao để lại trước mặt ba vị Võ Linh một khe rãnh sâu mấy trăm trượng, tro bụi bay tung trời.
Ba vị Võ Linh toát hết mồ hôi lạnh, chứng kiến sự dũng mãnh của dao phay thì càng trở nên choáng váng hơn.
Rõ ràng khe rãnh trước mắt này đối với bọn họ chẳng có gì đáng ngại, thậm chí có thể dễ dàng lướt qua, nhưng hiện tại nó lại biết thành một cái hào rộng, khiến bọn họ không dám vượt qua.
Cũng vì trong lòng bọn họ biết, di chuyển thêm một bước nữa, chỉ sợ dao phay kia cũng sẽ dừng lại phía trên đỉnh đầu bọn họ.
Một đao này, thật sự rất khủng bố!
“Xem ra ba người các ngươi cũng tham gia vào chuyện này?”
Thanh Sơn Lão Tổ trên trời cao đột nhiên nhìn qua bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lão vừa lên tiếng, những ánh mắt khác của Thanh Sơn Môn cũng đồng loạt nhìn qua.
Những ánh mắt này khiến ba vị Võ Linh sởn gai ốc, dưới sự oai phong của những người tập hợp tại đây, cho dù là ba vị cao thủ Võ Linh cũng không chống đỡ nổi, suýt nữa thì thần kinh sụp đổ.
“Mao Lâm, cái đậu má nhà ngươi.”
Trong tình thế tuyệt vọng, một gã Võ Linh trong đó quay đầu về phía Mao Lâm chửi ầm lên, nếu không phải do tên này đui mù, ở thời khắc mấu chốt thốt lên một câu như vậy thì bọn họ đã sớm bỏ trốn mất dạng.
“Ta đang hỏi các ngươi, các ngươi cũng tham dự vào chuyện này?” Thanh Sơn Lão Tổ không quan tâm tới bọn họ chó mèo cắn nhau, giọng nói mang tính ép hỏi vang lên lần thứ hai.
Biết được sẽ không tránh khỏi chuyện này, ba vị Võ Linh cũng chỉ có thể trực tiếp đối mặt, vì vậy kiên cường, dứt khoát nói: “Đúng vậy, quả thật chúng ta có tham gia.”
“Thế thì làm sao?”
“Mặc dù ba người chúng ta không phải đối thủ của các ngươi nhưng nếu thật sự muốn ra tay với chúng ta, ngươi cũng phải suy nghĩ tới thân phận của chúng ta.”
“Hử?”
Ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ hơi nhíu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận