Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1537: Đắc thế không tha cho người (2)

Nhẹ nhàng một câu, không có ngạo khí từ trên cao nhìn xuống, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, mỹ mạo và váy dài phối hợp với nhau không nhiễm trần thế, lập tức dẫn đến sự tán thưởng của bốn phía.
“Thiên Đao Tông đúng là có nhãn lực tốt, bây giờ đầu nhập vào Nguyệt Thần Các, tương lai chính là nguyên lão, dựa theo tình thế gần đây của Nguyệt Thần Các, tiền đố của Thiên Đao Tông sáng lạn.”
“Ai nói không phải chứ, tu vi của thánh nữ Thanh Doãn siêu tuyệt, thiên tư tuyệt thế, còn có thể có loại thái độ bình thản này, tâm cảnh và khí độ như thế, tuyệt đối không phải thứ thế nhân có thể so sánh, ánh mắt của Thiên Đao Tông đúng là sắc bén!”
“Nguyệt Thần Các có hi vọng vùng dậy, tương lai của thánh nữ càng không có giới hạn!”
“Thánh nữ Thanh Doãn không hổ là thiên kiều danh tiếng!”
Một trận sùng kính bàn tán sôi nổi, trên dưới vui mừng hớn hở.
Thanh Doãn Tiêm Vân khiêm tốn gật đầu, ra hiệu đáp tạ với rất nhiều tân khách, mỗi một tiếng nói một hành động đều không mất phong phạm, khiến cho thanh danh của Nguyệt Thần Các càng thêm vang dội, đã bước vào con đường Thiên Tông Vực Phủ.
Ngay vào lúc nàng đi xuống thềm ngọc.
Đột nhiên!
Một đạo sức mạnh màu đen bùng nổ trước mắt!
Khí thế kinh khủng khuếch tán bốn phía, uy áp không hề tầm thường, sắc mặt tân khách đại biến, trên dưới Thiên Đao Tông càng thêm sợ hãi, dường như có cao thủ tuyệt đỉnh giá lâm!
“Soạt!”
Uy thế như cuồng phong gào thét, bức lui mấy trăm người.
Thanh Doãn Tiêm Vân kịp thời vung tay áo lớn, mới chặn được khí thế đáng sợ kia.
Đợi đến khi ánh sáng tiêu tán, thế mà lại có một thân ảnh lãnh diễm xuất hiện!
Váy đen chấm đất, tóc xanh như suối.
Thân hình nở nang có độ, được váy dài màu đen phác họa một cách hoàn mỹ, một đôi đùi ngọc như ẩn như hiện, vừa nhìn đã khiến lòng người kinh diễm.
Tuyệt mỹ giai nhân như thế, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cả người lại phát ra khí tức huyền băng lạnh nhạt, khiến trong mắt tân khách bốn phía lộ ra vẻ kính sợ.
Mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ, mọi người vẫn còn ngơ ngác đứng bất động, cho dù ánh mắt lộ ra nhiệt liệt, cũng không dám tự tiện lên tiếng.
Chỉ có Thanh Doãn Tiêm Vân, kinh nghi thăm dò hành lễ.
“Lục sư tỷ?”
Tuy nói khí độ đại biến, váy dài màu xanh cũng đổi thành màu đen lãnh diễm, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ kia, Thanh Doãn Tiêm Vân vẫn có thể nhận ra được.
Mấy trăm năm trước, trong một lần thi đấu lớn nào đó của tông môn, Lục Thải Vi kinh diễm toàn trường, một lần hành động có được danh tiếng thiên kiều, cũng coi như người có tiếng trong cùng thế hệ, cho đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong ký ức nàng.
Lục Thải Vi nghe tiếng cười lạnh, mắt lộ ra vẻ xem thường.
“Thanh Doãn Tiêm Vân, bây giờ ngươi là một trong song tuyệt danh tiếng vang vọng Nam Ly, Lục Thải Vi ta nào có xứng với tiếng gọi sư tỷ này của ngươi.”
Tiếng nói mị hoặc ôn nhu vang vọng, trong lòng Thanh Doãn Tiêm Vân cảm thấy không ổn.
Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, ngươi đến ghen tỵ quá độ, sợ rằng không có ý tốt, lại để ý đến khí độ và quần áo khác với ngày trước, bên trong sự lạnh nhạt lộ ra khí tức âm u, không khỏi khiến lòng nàng cảnh giác cẩn thận thêm mấy phần.
Nhẹ nhàng gật đầu, Thanh Doãn Tiêm Vân khách sáo lần nữa.
“Sư tỷ quá lời, những thứ này chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.”
Trong hai câu ba lời, tân khách ở xung quanh mới lấy lại tinh thần, tiếng nghị luận từ từ vang lên.
“Vị này… Hình như là Lục Thải Vi đã từng nổi tiếng!”
“Chính là một trong tam đại thiên kiều nổi danh cùng với thánh nữ?”
“Ta nói mà, tại sao thánh nữ lại gọi nàng Lục sư tỷ, hóa ra là quen biết từ trước!”
“Hả? Vị Lục tiên tử này tuyệt sắc như thế, hình như là thiên kiêu năm đó, tại sao đột nhiên danh tiếng lại bị vượt lên, gần đây không có người nào nhắc đến?”
“Này, chỉ có dung mạo thì tính là thiên kiều gì, tu vi khí độ không được cũng chỉ là nói suông, cho dù mấy trăm năm trước có chút danh tiếng thì cũng là chuyện của lúc trước.”
“Cũng đúng, bao nhiêu thiên kiêu phù dung sớm nở tối tàn, quá bình thường rồi!”
Một hồi nhỏ giọng nghị luận, ngôn từ bộc phát cực kỳ chói tai.
Tất cả người đời ở đây như thế, huống hồ là thế giới cường giả vi tôn này,
Dự cảm của Thanh Doãn Tiêm Vân càng thêm không ổn, nở nụ cười hòa giải.
“Lục sư tỷ, những cái này chẳng qua là hư danh của thế tục, từ trận đấu lớn năm đó đến bây giờ, Tiêm Vân vẫn luôn cho rằng tỷ mới là thiên kiều của chúng ta, tuyệt đối không dám so sánh.”
Từ lúc trước khi nàng đột phá, tâm cảnh của nàng đã thay đổi lớn, gánh vác hi vọng của Nguyệt Thần Các, một lòng chỉ có tu luyện, mộng tưởng Thiên Tông Vực Phủ xa cuối chân trời, nào có suy nghĩ để ý đến cái khác.
Cái gọi là hư danh, đã sớm giống như mâu khói thoảng qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận