Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1161: Cầu kiến thành chủ

Nghỉ ngơi thật tốt xong Dịch Phong lại tiếp tục đi đạo quanh thành.
Vừa dạo vừa chửi bậy.
Trong thành này không ai bán quần áo hả...
Cũng không có bất cứ hoạt động giải trí gì luôn...
Trên đường cũng không có mấy tiểu tỷ tỷ đẹp mắt đi qua đi lại...
Mỗi lần hắn chửi bậy câu nào là làm thần kinh Ác Lang căng cứng câu đó, sợ Dịch Phong nhìn ra đầu mối gì, nhất là sau khi trải qua sự kiện Ma Thần đại nhân, Ác Lang càng thêm căng thẳng.
Đồng thời thái độ lúc nào cũng cấp bách, nghĩ đủ mọi cách, Dịch Phong chửi chỗ nào, hắn hoàn thiện chỗ đó.
Cứ vậy nửa tháng qua đi.
Đường phố ma thành lại vui vẻ phồn vinh, người qua người lại rộn ràng tấp nập một lần nữa.
Con đường mỹ thực, khu phố thương mại, đầy đủ mọi thứ.
Cả đời Dịch Phong cũng không ngờ được, chính bản thân mình đã đốc thúc toàn thành phát triển, chỉ trong nửa tháng mà từ xã hội nguyên thuỷ tiến hoá thành xã hội hiện đại.
Nhưng ma vật mất tích hết thế này khiến Dịch Phong đang tìm đường chết bỗng nhiên mất phương hướng.
"Những người bình thường thế này nhất định không biết rõ nơi nào nguy hiểm đâu".
Dịch Phong nắm cầm.
Coi như người bình thường không biết ở đâu nguy hiểm, nhưng nơi theo họ là nguy hiểm thì đối với mình cũng chẳng có uy hiếp gì hết.
"Xem ra muốn tìm thì phải tìm người có địa vị cao nhất trong thành này!"
"Phủ thành chủ!"
Dịch Phong lập tức nhìn về nơi có kiến trúc đồ sộ nhất thành.
Nếu như phủ thành chủ cũng không biết chỗ nào có nhiều ma vật nhất, hay chỗ nào tương đối nguy hiểm thì xem ra nơi này với ta mà nói chết không nổi.
Là phải tiếp tục về kiếm nữ nhân kia.
Dịch Phong nghĩ vậy xong liền đi về phía phủ thành chủ.
Đại điện trong ma thành.
Thủ lĩnh Kê Ma tộc khóc đến bất tỉnh nằm ngay đất.
Đúng lúc này, một đạo hắc quang vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ cạnh Ác Lang.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng cấp báo, Ác Lang đã cắt ngang hắn.
"Suỵt!"
Tâm tình Ác Lang bây giờ hoàn toàn tập trung vào cái nổi trong tay.
"Nhưng mà đại nhân à.."
Sắc mặt thuộc hạ khẩn trương.
"Nhưng nhị cái gì, giờ đang là thời khắc quyết định của ta, dù trời có sập xuống cũng phải đợi xào trong cái nồi trứng xào cà chua đã rồi nói".
Ác Lang nghiêm túc dặn dò, trong mắt loé lên từng tia chờ mong.
Thế nhưng.
Mắt vừa thấy đến lúc bê nồi xuống được rồi, ngoài cửa lại vang lên âm thanh.
"Tại hạ Dịch Phong cầu kiến thành chủ đại nhân!"
Vừa nói xong, suýt chút nữa đã dọa Ác Lang hất bay luôn cái nồi...
"Là hắn tới sao?"
"Đúng vậy đại nhân!"
Người bên cạnh đáp.
"Mẹ nó, sao ngươi không nói không nói sớm là hắn tới hả?"
Ác Lang gào lên.
Thuộc hạ oan ức, oán thầm trong lòng: Rõ ràng là do ngươi không cho nói.
Nhưng cũng không dám mở miệng giải thích.
"Ác ma kia tới đây."
"Sao ác ma kia lại chạy tới đây?"
Ác Lang giờ không khác gì kiến bò trên chảo nói, bước qua bước lại, người khác cũng nhìn hắn đi vòng vòng.
"Các ngươi nhìn ta làm gì, mau nghĩ cách gì đi chứ!"
Ác Lang lo lắng quát to.
"Đại nhân, ngài mới là người đứng đầu cả thành mà".
Một người không nhịn được nhắc nhở, nhưng nghe không ra là nhắc nhở hay oán trách.
"Một đám phế vật".
Ác Lang quở mắng một tiếng, rồi tiếp tục qua qua lại lại.
Ác ma này rốt cuộc tính làm gì.
Không lẽ nhìn ra đầu mối mới đến đây làm phiền?
Giờ có nên trốn luôn hay không trời?
"Xin hỏi có ai không?"
Ngay lúc Ác Lang không biết nên làm thế nào, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Ưỡn thẳng người, sửa sang quần áo lại, giả bộ ra vẻ không hề kiêu ngạo hay tự tỉ.
"A, có ta đây".
Trên mặt Ác Lang đây ý cười, đồng thời nháy mắt với thuộc hạ.
Thuộc hạ liền vội chạy ra mở cửa.
Ở ngoài cửa, một người áo trắng nhìn có vẻ tao nhã đứng đó.
"khụ khụ, vị khách nhân tôn kính này, không biết ngài tìm ta vì có chuyện gì?"
Ác Lang thở dài.
"Chuyện này không thể một hai câu là nói hết được, ta có thể vào ngồi được không?"
Dịch Phong hỏi.
"Tất nhiên là được".
Ác Lang vội mời Dịch Phong vào, sau đó vào đại sảnh, ngồi xuống.
"Ủa, là hai ngươi nè."
Quả nhiên Dịch Phong nhận ra Cẩu Đại Cấu Nhị.
Cầu Đại Cẩu Nhị nghe xong, chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của hai người như vậy, khoé miệng Dịch Phong giương lên theo bản năng.
E rằng vì hai người này đã thấy mình tay không trừ ma, nên mới kinh sợ thế này.
Đây là uy hiếp của cao thủ sao?
Tất nhiên Dịch Phong sẽ không nhiều lời với bọn hắn làm gì, mà nhìn thằng về phía Ác Lang ngồi bên.
"Tại hạ Dịch Phong, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?"
"À ta.."
Tim Ác Lang đập lên tới họng, lỡ như hắn nói tên xong bị vị này nhìn ra đầu mối gì thì sao.
May hắn cái khó ló cái khôn, vừa cười vừa nói: "Dịch tiên sinh gọi ta Tiểu Lang là được rồi."
Một danh tự nho nhỏ như có như không khiến hắn trở nên thấp kém trước mặt Dịch Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận