Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1321: Đỉnh cao nhân sinh (2)

Trần Đống lập tức cảm thấy choáng váng!
Cái này...
Mẹ ơi!
Thánh nhân thật sự hỏi thăm mình! ?
Thế là Trần Đống được sủng ái quá mức mà so sợ, liên tục làm lễ!
"Đại nhân có lòng! Đại nhân có lòng!"
Thấy vẻ ngoài của hắn kinh sợ như vậy.
Dịch Phong cũng biết nhiều lời vô dụng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Không có cách nào.
Thánh nhân thật sự là tồn tại cao cao tại thượng, không thể với tới.
Người bình thường gặp được, khó tránh khỏi nội tâm khẩn trương.
Ngoại trừ kẻ muốn chết như hắn.
Đã sớm nghĩ thoáng tất cả, cũng căn bản không để mọi chuyện trong lòng.
Chỉ sợ rất hiếm người có thể bình tĩnh được như hắn.
Trần Đống còn có thể đứng đấy đã là rất lợi hại.
Chỉ là tư thế kia.
Thực sự có chút kích động quá mức.
Dịch Phong lộ vẻ áy náy nhìn hai cô gái một cái.
Tô Tiệp vẫn lạnh nhạt như lúc đầu.
Một đôi mắt xanh sạch sẽ không tạp niệm, không thể nhìn ra nàng suy nghĩ gì, căn bản không nhìn Trần Đống ở trong mắt.
Ngược lại Bạch Phiêu Phiêu vẫn rất lịch sử, mỉm cười lên tiếng đáp lại.
"Không sao."
"Đã là bạn của ngươi thì không cần quá mức khách khí".
Dịu dàng vô cùng.
Một loại khí tức huyền diệu khó nói lên lời quanh quẩn trong sân, khiến người ta cảm thấy nội tâm bình tĩnh lại, còn có mấy phần vui vẻ.
Trần Đống cũng được loại khí tức này trấn an.
Rốt cục.
Có thể hơi ổn định tâm thần, gật đầu đứng lên nói cảm tạ.
Nhưng khi hắn ngước mắt.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia, trái tim đã ở sát cổ họng!
Cứu mạng!
Cứu mạng với!
Tân Thánh Bạch Hoàng trong truyền thuyết vậy mà cười với mình? !
Trời ạ!
Giờ khắc này!
Trần Đống nào chỉ là được sủng ái mà lo sợ, cả người đã sắp hóa đá!
Hắn thực sự không ngờ tới.
Mình có thể cùng ở gần Thánh nhân trong gang tấc như vậy.
Càng không nghĩ tới.
Lại được Thánh nhân nhìn ở trong mắt!
Bạch Hoàng là tồn tại cỡ nào.
Hắn sao dám có chút ý nghĩ vô lễ!
Kẻ bình thường như hắn ngày xưa chỉ có thể sùng kính kẻ khác, nhưng ngày hôm nay có cảm giác mình đã đi đỉnh cao nhân sinh!
Chuyện này đã đủ để khoe khoang cả đời về sau!
Rung động lớn lao cùng kinh hỉ tuôn chảy...
Trái tim cả kinh của Trần Đống đã sắp dừng lại!
Hắn đã lập lời thề, nhất định phải ghi chuyện xảy ra hôm nay vào trong tộc phổ của Trần gia, để đám con cháu đời sau Trần gia trông thấy thời khắc vinh quang này của Trần Đống hắn.
Đồng thời!
Hắn cũng đột nhiên thanh tỉnh!
Những chuyện chưa kịp nghĩ thấu đáo bây giờ đã rõ ràng.
Có thể được đối xử đặc thù như thế...
Đều bởi vì Dịch Phong!
Vị đại ca này rốt cuộc có thân phận gì, vậy mà có thể bạn bè của Thánh nhân, còn có mặt mũi lớn như vậy!
Chẳng lẽ vị đại ca này...
Vị đại ca này là một vị cao nhân tuyệt thế? !
Bừng tỉnh chấn động.
Trần Đống lần nữa nhìn Dịch Phong, đáy lòng đã chất chứa kính SỢI Nhưng khi hắn ngước mắt lên, phát hiện Dịch Phong đang được Bạch Hoàng nhìn chăm chú.
Cặp mắt trong xanh kia...
loé lên dịu dàng!
Ánh mắt ấy...
Ánh mắt ấy!
Trần Đống triệt để cả kinh trợn mắt há hốc mồm! ! !
Nhìn thấy Trần Đống run lẩy bẩy.
Dịch Phong cũng đã biết không có cách nào khuyên được.
Loại kính sợ này tạo thành từ chênh lệch tu vi và địa vị, trong nhất thời căn bản không có cách nào cải biến.
Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy ra hiệu xin lỗi Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp.
"Hai vị thứ lỗi."
Hai nàng đều là Thánh nhân, sớm đã quen với việc này.
Tự nhiên cũng không để ý.
Thế nhưng bên cạnh có người ngoài, Bạch Phiêu Phiêu cũng có chút mất tự nhiên.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói.
Nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhiều năm không gặp.
Nàng rất muốn trò chuyện một phen với Dịch Phong cho thỏa lòng mong nhớ, rất muốn ở chung với thanh niên không tầm thưởng này lâu hơn.
Do dự một chút.
Cuối cùng trong mắt lộ vẻ mong đợi nhìn sang.
"Dịch công tử."
"Nhiều năm không gặp, không biết... Ngươi có thể tới chỗ ta làm khách không?"
Bạch Phiêu Phiêu có thể nói ra lời này.
Đã là lấy hết dũng khí, nếu không phải đây là Dịch Phong, nàng tuyệt đối không có khả năng chủ động đưa ra lời mời, cũng không có khả năng mở miệng.
Về mặt mặc dù bình thản.
Nhưng ánh mắt mong đợi không cách nào làm giả, thấp thỏm nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Nghe được lời mời đột nhiên này.
Dịch Phong đầu tiên là sững sờ.
Hắn cũng không phải người ngốc!
Người ta đã mở miệng mời, vậy dĩ nhiên là muốn chiêu đãi mình một phen ra trò. Bằng hữu tốt nha.
Chút tâm lý này hắn vẫn hiểu được.
Đáng tiếc.
Hắn hiện tại một lòng tìm chết, không có ý định đi du ngoạn.
Nếu là trong dĩ vãng.
Hắn có thể sẽ mở miệng cự tuyệt.
Nhưng mà.
Giờ phút này nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Phiêu Phiêu, lại lưu ý đến Tô Tiệp cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Hai vị Thánh nhân.
Một người là bằng hữu nên không có cách nào ra tay.
Một người khác lại là Thánh nhân mạnh chết, chuyện muốn chết có hi vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận