Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 316: Chết cũng không hối cải

Mà lúc này, hiển nhiên Đoàn Khánh Phong cũng đã hiểu ra, người đang du lịch ở Ninh Sa, cao thủ tuyệt thế khiến cho vô số cao thủ ở Ninh Sa cố gắng lấy lòng đã bị Bành Tiên Nhi bắt.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy khó mà tin được, nhưng giờ phút này hắn nhận được một tin tức trọng đại khác.
Chính là hai ngày trước, Bành Tiên Nhi đã mở Tù Long vực, nhốt một phàm nhân vào trong đó.
Mà thời gian đó, ngay trước khi sơn môn của Thiên Kiếm Môn rung chuyển.
Cho nên mặc dù hắn không thể tin được chuyện này, nhưng so sánh trước sau, liên tưởng sơ qua là có thể nghĩ ra được, phàm nhân bị Bành Tiên Nhi giam vào kia đúng là vị tuyệt thế cao nhân đó.
Khó trách...
Khó trách Thiên Kiếm Môn của hắn đang yên lành, tự dưng cả căn cơ sơn môn đều bị hủy diệt, thì ra chuyện tốt do đồ nhi này của hắn làm.
"Ngươi thật là to gan... hại Thiên Kiếm Môn của ta thảm hại thật đấy..."
Nghĩ đến đó, Đoàn Khánh Phong chỉ vào Bành Thiên Nhi, tức giận tới hộc máu.
Rõ ràng rồi, nguyên nhân vì đồ đệ này của hắn, do đó làm cho cả sơn môn của Thiên Kiếm Môn bị hủy diệt, còn bị hàng loạt môn vây quanh khởi binh hỏi tội.
Thấy thế, Bành Tiên Nhi chảy nước mắt xông tới trước mặt Đoàn Khánh Phong, vội vàng nói: "Sư tôn sư tôn, đừng tin bọn họ, người bị ta bắt thật sự chỉ là một phàm nhân, hơn nữa phàm này cũng chỉ là phế vật, ngươi tin ta đi, thật sự chỉ là một tên phế vật thôi".
"Vô liêm sỉ, ngươi lại còn dám ngụy biện, quỳ xuống cho ta."
Đoàn Khánh Phong đang cực kỳ đau khổ mà hạ một chưởng xuống, vô số thủ ấn trút xuống người Bành Tiên Nhi, lập tức đánh rớt tu vi của nàng, khiến nàng quỳ thật mạnh trên mặt đất.
Mà giờ phút này, đệ tử của Thiên Kiếm Môn cũng lập tức đỏ cả mắt.
Thiên Kiếm Môn với bọn họ mà nói, chính là nhà của bọn họ, vậy mà vừa rồi, ngôi nhà bọn họ đã sinh sống rất nhiều năm lại biến thành một đống hoang tàn.
Trước đó, căn bản bọn họ không biết nguyên nhân là gì.
Nhưng hiện tại, cuối cùng hắn mới hiểu được, là Bành Tiên Nhi làm hại hơn mười vạn đệ tử Thiên Kiếm Môn bọn họ mất đi sơn môn.
"Giết nàng".
"Giết nàng!"
"Lột da nàng."
"Ta phải ăn thịt của nàng".
"Hận!"
"Nhất định phải giết nàng".
Giờ khắc này, vô số đệ tử Thiên Kiếm Môn phát ra tiếng hô như vang trời, bởi vì hành động thiếu suy nghĩa của một người lại liên lụy hơn mười vạn người bọn họ, làm cho bọn họ mất đi sơn môn, bọn họ thật sự không thể chịu đựng được.
Cũng có không ít người đỏ mắt vọt tới Bành Tiên Nhi, muốn chính tay mình đâm Bành Tiên Nhi.
Ngay lập tức.
Thánh Nữ của Thiên Kiếm Môn trước đây ngồi tít trên cao, lúc này giống như chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Mà ở dưới nhiều ánh mắt thù hận và tiếng hò hét vang trời như vậy, Bành Tiên Nhi bị dọa đến mức cả người sợ hãi, đôi bàn tay run run bò về phía Đoàn Khánh Phong, thảm hại mà khẩn cầu:
"Sư tôn, cứu ta, cứu ta, ta thật sự không biết tên phế vật kia là tiên sinh, ta thật sự vẫn cho rằng hắn là phế vật, việc này không thể trách ta!"
"Bịch!"
Nhưng mà, Đoàn Khánh Phong lại vung tay lên, một lực mạnh mẽ đập ầm ầm vào Bành Anh, khiến nàng ngã nhoài trên mặt đất.
Sau đó, hắn chắp tay nhìn về phía đám người Dương Thiên Vũ, đỏ mắt đau buồn rồi phẫn nộ nói: "Các vị, hôm nay Thiên Kiếm Môn ta đã phạm lỗi, Bành Tiên Nhi này mặc cho các ngươi mang đi, giao cho vị tiên sinh kia xử lý, mong rằng các vị qua lại với tiên sinh, có thể nói tốt cho Thiên Kiếm Môn của ta một câu, mong tiên sinh để cho Thiên Kiếm Môn của ta một con đường sống!"
Dứt lời, hai chân hắn đột nhiên khụy xuống.
Bịch!
Mặt đất đột nhiên nứt toác.
Sau đó hắn dập đầu thật mạnh, đỏ mắt nói: "Xin nhờ các vị".
Giờ khắc này, kẻ vốn mạnh mẽ đứng đầu sơn môn, trong nháy mắt già đi.
Hiển nhiên, Đoàn Khánh Phong có thể phân biệt rõ ràng, nếu không xử lý tốt chuyện này sẽ gây nên hậu quả như thế nào!
Hậu quả này, Thiên Kiếm Môn không chịu nổi.
Cho nên, trong khoảnh khắc này, hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt.
"Môn chủ."
"Môn chủ."
Thấy thế, trưởng lão và phần đông đệ tử của Thiên Kiếm Môn đều đỏ mắt, vì để cho những đệ tử bọn họ một con đường sống, đường đường là môn chủ Thiên Kiếm Môn, lại quỳ xuống trước mặt mọi người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đám người Dương Thiên Vũ cũng cảm thấy không đúng.
Tuy rằng bình thường giữa mấy tông môn bọn họ đấu tranh gay gắt, nhưng giờ phút này, việc Đoàn Khánh Phong làm lại khiến cho bọn họ cảm thấy khâm phục.
"Lão Đoàn, chúng ta không có tiếng nói trước mặt tiên sinh, nhưng mà ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, " Lúc này, Dương Thiên Vũ nói.
"Mong được cho biết."
Thân hình Đoàn Khánh Phong run rẩy, nhìn về phía Dương Thiên Vũ.
"Lòng dạ tiên sinh rộng lớn ngang trời, nếu không phải đệ tử nhà ngươi đui mù, hắn chắc chắn sẽ không nổi giận tới mức này."
Dương Thiên Vũ nói: "Dù vậy, tiên sinh cũng chỉ hủy sơn môn của ngươi, cũng chưa khiến người vô tội bị thương, việc này đủ để nói rõ tiên sinh cố ý tha cho các ngươi một con đường sống".
"Cho nên, để Bành Tiên Nhi lại, các ngươi mau chóng đi đi!"
Dương Thiên Vũ nói.
Nghe vậy, trong lòng Đoàn Khánh Phong run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận