Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 877: Chó cũng không thèm

"Thiên Nhi à, vi phụ đã trách nhầm con".
"Mau nói nhanh, cơm kia rốt cuộc con tìm được ở đâu vậy?"
Vương Chiến nghi hoặc hỏi, bát cơm chiên này chính là thần vật, nhưng mà người làm ra được bát cơm chiên này lại càng thêm đáng sợ.
Nếu như có thể có được loại cao nhân như vậy hỗ trợ, nguy cơ của toàn bộ Vương gia cũng không tính là cái gì.
"Phụ thân, cơm chiên này, con mua ở nhà hàng 'Ăn Một Thùng' ở trấn Đại Dương".
"Ngày hôm qua lúc ta bị một đám hắc y nhân thần bí đuổi giết, những hắc y nhân kia thực lực đều là Chân Nguyên Tiên Cảnh, ta vốn tưởng rằng đã chết đến nơi rồi."
"Nhưng mà vị tiền bối kia vừa ra tay đã trực tiếp dùng thìa sắt lớn từng muỗng đánh chết một cao thủ Chân Nguyên Tiên Cảnh, lúc đó ta mới có thể sống sót."
"Con biết tiền bối là cao nhân, cho nên đã dùng hai món Tiên Khí trung phẩm mua một phần cơm chiên trứng, kết quả ăn một miếng con đã đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh".
"Phụ thân xem".
Nói xong, Vương Cảnh Thiên trực tiếp huy động chân nguyên quanh thân, khí thế Chân Nguyên Tiên Cảnh bộc phát ra.
"Thật sự đúng là Chân Nguyên Tiên Cảnh!"
Vương Chiến nhìn Vương Cảnh Thiên, cả người đều choáng váng, đứa con trai không chịu thua kém này vậy mà trong vòng một ngày đã từ Luân Hồi Tiên Cảnh đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh.
Trực tiếp thăng lên một đại cảnh giới.
Hôm qua ông ta đã tức giận mà không nhận ra.
"Thiên Nhi, mau dẫn ta bái kiến tiền bối, Vương gia chúng ta đã được cứu rồi" Vương Chiến mừng rỡ nói.
Ngay cả đứa con trai phế vật này chỉ ăn một miếng cơm chiên đã có thể đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh, thực lực của vị tiền bối kia càng thêm không thể tưởng tượng được.
Ngay lúc này.
Trên phố Thị Trấn Đại Dương.
Hai người Vương Chiến và Vương Cảnh Thiên đang trên đường chạy tới nhà hàng 'Ăn Một Thùng.
"Phụ thân, đợi gặp được cao nhân rồi thì nhất định không được nói sai, phải gọi là ông chủ.
"Tiền bối là một cao nhân ẩn thế, chơi trò nhân gian, cho nên không thể bại lộ thân phận của tiền bối được, nếu không nhất định sẽ chọc cho tiền bối không vui."
"Giá đồ ăn của tiền bối bán ngàn vạn lần không được mặc cả, nếu không tiền bối cũng sẽ tức giận."
"Và..."
Vương Cảnh Thiên dặn dò Vương Chiến từng câu một, sợ phụ thân nói sai làm sai chuyện, đến lúc đó chọc cho tiền bối tức giận.
"Được rồi, phụ thân đã nhớ kỹ rồi."
Vương Chiến ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, cao nhân như vậy lại ẩn nấp ở chốn hồng trần. Thân là gia chủ của Vương gia, đương nhiên hiểu được một câu, một động tác cũng có thể khiến cho tiền bối không vui.
Rất nhanh hai người đã đến được quán cơm.
Ngay lúc này đây.
Trì Nhất Đồng đang đổi biển hiệu, tấm biển tối hôm qua đã bị vỡ vụn, hắn ta dứt khoát treo một tấm biển gỗ Tiên Khí đỉnh cấp lên.
"Miễn cưỡng dùng vậy, hẳn là không dễ bị nứt ra như vậy."
Trì Nhất Đồng thản nhiên nói.
Tuy nhiên...
Vương Chiến vừa mới đi vào thì sắc mặt đại biến.
"Đây là... Tiên Khí đỉnh cấp?"
Ông ta nhìn tấm biển kia thì cả người đều choáng váng.
Tiên Khí đỉnh cấp duy nhất của nhà Vương gia, ông ta dùng treo lên người, quý như báu vật. Nhưng mà vị tiền bối này vậy mà lại dùng Tiên Khí đỉnh cấp để làm tấm biển hiệu?
Hơn nữa còn nói dùng tạm đi?
Ông ta cũng không biết phải nói cái gì.
Nếu không phải đã sớm chứng kiến được sức mạnh của cơm chiên, trong lòng có chuẩn bị, bằng không thì lần này ông ta nhất định sẽ bị đối phương làm cho hoài nghi nhân sinh.
"Ông chủ, ta đến rồi đây."
Vương Cảnh Thiên nhìn phụ thân đang sửng sốt, vội vàng lên tiếng thu hút sự chú ý của Trì Nhất Đồng.
Vương Chiến lúc này mới phản ứng lại, mở miệng lên tiếng hỏi.
"Đây là cha ngươi đúng không".
Trì Nhất Đồng liếc mắt nhìn Vương Chiến một cái, thuận miệng nói.
"Ông chủ quả nhiên là có tuệ nhãn."
Vương Chiến cung kính nói.
"Ngồi đi".
Trì Nhất Đồng thản nhiên nói.
"Vâng".
Vương Chiến và Vương Cảnh Thiên ngồi xuống bàn.
"Cái này là vật phẩm Tiên Khí trung phẩm?"
Ánh mắt của Vương Chiến tỉnh tường, liếc mắt nhìn qua không ngờ lại phát hiện những bàn ghế trước mắt này tất cả toàn bộ đều là Tiên Khí trung phẩm.
Chỉ riêng những bàn ghế này đã vượt qua tài phú của Vương gia.
Chưa kể tấm biển hiệu đó.
"Làm sao vậy, đến ăn cơm sao?"
"Con trai ngươi đã nói cho ngươi biết giá cả rồi đi. Cửa hàng của ta là cửa hàng nhỏ, cũng không có sổ sách gì".
Trì Nhất Đồng tùy ý nói, trong tay cầm lấy nửa chén cơm còn lại của ngày hôm kia, sau đó lại ném hết vào trong chuồng gà.
"Trước... Ông chủ, ông lại cho gà ăn cái này?"
Vương Chiến không biết nên nói cái gì cho phải, một phần cơm chiên thần vật như vậy lại bị tiền bối trước mắt dùng để cho gà ăn?
"Cái này đã để hai ngày rồi, bây giờ còn không cho gà ăn, chẳng lẽ còn cho người ta ăn sao? Chó cũng không ăn" Trì Nhất Đồng tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận