Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 538: Theo dõi Dạ Năng, yên lặng theo dõi kỳ biến (2)

Thế là hai cha con cũng bận bịu tìm chuyện làm.
Về phần Ngô Trường An, ngay lúc Dịch Phong rửa rau, đã đi thổi lửa ngay bên cạnh.
Dưới tiếng cười cười nói nói của Vân mẫu, trong tiểu viện vui vẻ hòa thuận, bận bịu quên cả trời đất.
"Lão Dạ, bưng cái đồ ăn kia cho bá mẫu xào".
"Được được."
"Tiên sinh, đây là rau chân vịt ta mới rửa sạch."
"Đưa cho bá mẫu đi".
"Đúng rồi lão Dạ, đi giúp Ngô Đào huynh lấy ít củi lửa đi".
"Lập tức đi đây."
Sau một phen bận rộn, từng món ăn thơm nức mũi được bưng lên trên bàn.
Mà hai cha con Dạ Năng thì xoa xoa đầu đầy mồ hôi, hài lòng nói:
"Cảm giác này, thật tốt "Đúng vậy, đời ta từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này."
"Ta cảm thấy tâm cảnh của ta cao hơn rồi."
"Ta cũng vậy, trong lòng hiểu ra một ít vấn đề tu luyện, hơn nữa loại tăng lên này, còn quan trọng hơn so với tăng lên tu vi".
"Không sai, sau lần này, cảnh giới chúng ta tăng lên trong tương lai, sẽ thuận buồm xuôi gió!"
Mọi người ngồi lên bàn ăn.
Nhìn đồ ăn ngon trên bàn, Dịch Phong nhịn không được hỏi: "Bá mẫu có rượu không?"
"Bên trong nhà này bình thường không có rượu, thật là ngại quá."
Vân mẫu áy náy nói.
Nhưng mà Dạ Năng ngồi bên cạnh lại ân cần giơ bàn tay lên, nói:
"Không sao, ta đi mua."
Nói xong, hắn liền để xuống đũa, hấp tấp chạy ra cửa.
Đối với hắn mà nói, việc trải nghiệm mỗi một sự tình ở nơi này, đều là tăng lên tâm cảnh!
Trên bầu trời.
Bốn đạo nhân ảnh quét mắt nhìn Bạch Nhĩ thành.
"Biển người mênh mông này, chúng ta không có một chút tin tức nào của tiền bối, làm sao tìm được người đây!" Liễu Cốc Nhất mặt mày ủ dột nói.
Nghe vậy.
Những người khác cũng than thở không ngừng.
Nhưng mà, đúng lúc này, Kiếm Hoành Thiên lại kinh hô một tiếng, hô: "Mau nhìn, đó là ai?"
Ánh mắt của mọi người nhìn lại, con ngươi lập tức trừng một cái.
"Là lão thất phu Dạ Năng kia!"
"Cái tên này, là đang làm gì đây?"
Khi bốn người nhìn kỹ, Dạ Năng đã mua xong mấy bầu rượu ở một cái tửu quán, vừa ôm bầu rượu vừa hấp tấp chạy chậm trở về.
Một màn này.
Khiến bốn người Liễu Cốc Nhất nhìn đến ngây người.
Đường đường một thập mệnh Võ Đế, đã trở thành cao thủ Nhân Tiên, thế mà lại chạy đến quán của phàm nhân mua rượu?
Nhất là bộ dáng chạy chậm kia, không khác gì một phàm nhân, làm gì có một tí bộ dáng nào của cao thủ.
"Cái tên này, không bình thường a!"
"Đúng vậy, đang làm cái trò gì thế!"
"Đi, đi qua, hỏi một chút xem tên này đang làm cái quỷ gì".
Bốn người bay vút ra, sau khi rơi xuống đất liền ngăn ở phía trước Dạ Năng.
"Dạ gia chủ, đã lâu không gặp."
Bốn người ý vị thâm trường cười nói.
"Là bốn người các ngươi?"
Dạ Năng nhìn bọn hắn một chút, ôm bầu rượu vòng qua bọn hắn nói: "Ta không có thời gian để ý đến các ngươi, tiên sinh còn đang chờ ta đây".
"Tiên sinh?"
Dạ Năng nói những lời này, lập tức khiến cho con mắt của bốn người trừng một cái, kích động hỏi: "Chính là vị tiền bối kia sao?"
Dạ Năng che che miệng, cũng lập tức biết chính mình nói lộ rồi, vội vã không nhịn được phất phất tay, nói: "Các ngươi không quản được nhiều như vậy, thích làm gì thì làm đi".
Nói xong, Dạ Năng không thèm để ý tới bọn hắn, chạy chậm rời khỏi.
"Lão vương bát đản này, còn giả bộ, khẳng định là ở cùng một chỗ với vị tiền bối kia".
"Không sai, nếu không lấy tu vi bây giờ của hắn, ai dám để cho hắn đi mua rượu, ai dám để cho hắn gọi một tiếng tiên sinh?"
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Nếu cái lão già Dạ Năng chết tiệt này đã muốn ăn một mình, không muốn để cho chúng ta tìm được vị tiền bối kia, vậy chúng ta liền theo dõi Dạ Năng, như vậy, vị tiền bối kia đến tột cùng là người nào, tự nhiên nhất thanh nhị sở."
"Biện pháp tốt."
Bốn người kích động lên tiếng, nhộn nhịp thi triển đủ loại thủ đoạn ẩn nấp, trốn vào trong hư không, quan sát động tĩnh của Dạ Năng.
"Hắn vào cái cửa hàng nhỏ kia".
"Chẳng lẽ vị cao thủ đó ở ngay trong cái cửa hàng này sao?"
"Đừng nóng vội, yên lặng theo dõi kỳ biến".
"Đúng, bình tĩnh, dù sao chúng ta nhìn chằm chằm vào lão thất phu Dạ Năng này là được, không sớm thì muộn sự thật sẽ được phơi bày."
Bốn người nhìn ánh mắt của nhau, sau đó nhẹ nhàng lẻn xuống.
Ngay lúc vào cửa, ánh mắt của Dạ Năng hơi nheo lại, lại nhìn Dịch Phong chuyện trò vui vẻ một chút.
"Tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ không để bốn người bọn họ vào mắt".
"Nếu tiên sinh đã không sao cả, vậy ta cũng không cần phải tự chủ trương, ".
Suy nghĩ như vậy, hắn ôm bầu rượu ngồi xuống.
"Tiên sinh, rượu về rồi đây."
"Ừm, hình như không tệ, rất tốt".
Dịch Phong cười cười nói.
Được Dịch Phong tán thưởng, Dạ Năng cực kỳ hưng phấn.
Một đám người, vui vẻ hòa thuận bắt đầu ăn cơm.
Việc nhà cơm nhạt bình thường, ít rượu ít thịt nửa canh giờ cũng đã ăn xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận