Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 761: Đều là may mắn (2)

Sau lưng nàng ta, một trưởng lão của tinh thần Phong bước ra và thở dài, dù sao thì tốc độ tu luyện tiên kỹ không hoàn toàn có nghĩa hắn ta có tài năng tu luyện thiên phú.
"Có lẽ đó là duyên phận trời sinh!"
"Đều là số mệnh".
"Tuy nhiên, nuôi dưỡng hắn một chút cũng được. Trong tương lai, có thể hắn cũng sẽ có cơ hội trở thành một trưởng lão của Tinh Thần Phong".
"Nhưng phong chủ, yêu cầu xếp trong số năm trăm người đứng đầu của người có phải là quá cao rồi không".
Trưởng lão phía sau nói: "Trong bốn đến năm nghìn đệ tử chỉ có duy nhất hắn là tiên nhân. Tuy rằng hắn đã tu luyện được Nhất Niệm Chỉ nhưng không thể bù đắp được những khoảng cách của những đệ tử có tu vi cao còn lại. Ta nghĩ hắn chỉ cần xếp trong số ba nghìn người đứng đầu thôi cũng đã là tốt lắm rồi, phải không?"
"Năm trăm người đứng đầu chỉ là mục tiêu ta tiện miệng nói ra thôi, ta cũng thật sự không nghĩ hắn có thể làm được. Như ngươi đã nói, chỉ cần xếp trong số ba nghìn người đứng đầu thôi cũng không hề tệ chút nào..."
Đảo Ám Ảnh.
Bên trong cát bụi điên cuồng, một người nữ tử lẻ loi bước đi.
Vốn dĩ chiếc áo đỏ trên người phải tươi tắn như lửa nhưng bây giờ đã dính đầy cát vàng biến thành màu vàng đất.
Nàng khom lưng, đi được hai bước thì sẽ dừng lại thở một hơi.
Cho dù cả người đã ở trong tình trạng kiệt sức, tu vi bên trong cũng bị cuồng bạo chi lực trên đảo này ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ, dáng vẻ thoi thóp giống như sắp chết.
Nhưng cho dù là như vậy, người nữ tử vẫn rất cứng cỏi không chịu lùi bước.
Mặc dù mỗi lần bước đi chậm chạp nhưng lại rất chắc chắn.
Một người ở phía trên bãi cát đều nhìn thấy tất cả điều này.
Người này chính là Cung Thần.
Bởi vì đây là nhiệm vụ mà Dịch tiên sinh giao cho, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở trên đảo Ám Ảnh mời chào những người có tu vi Luân Hồi cảnh trở lên.
Hắn đi theo người nữ tử áo đỏ này cũng đã được một thời gian.
Nếu như là người bình thường ở trong loại hoàn cảnh này thì chỉ sợ là đã chết lâu rồi.
Cho dù là người ham sống như mình, cũng chỉ có thể tìm một nơi vắng vẻ an toàn một chút sau đó nín thở nhắm mắt ngủ chờ cái chết đến.
Nhưng mấy ngày nay nàng chưa từng dừng bước chân, chứ đừng nói chờ chết.
Có lúc đi về phía đông nhìn về phía tận cùng, có lúc đi biển đen nhìn cá phệ hồn nhảy nhót trong biển rồi suy tư, có lúc lại xuôi theo thi thể của sói tìm kiếm cái gì đấy.
Cung Thần biết nàng vẫn luôn tìm đường đi ra.
Một người nữ tử bền bỉ không khuất phục như vậy, quả thực khiến Cung Thần phải lau mắt mà nhìn.
Dù cho tàn khốc như đảo Ám Ảnh, có mười phần thì mười phần chết không có phần sống nào, cho dù như thế thì nàng cũng chưa từng từ bỏ hi vọng.
Lúc hắn nhìn người nữ tử này chậm chạp đi trong bão cát, thân thể Cung Thần di chuyển, bay xuống.
Gió bão điên cuồng đánh tới, Khương Chí giơ cánh tay lên chặn bão cát, chờ đến khi thả tay xuống thì nàng nhìn thấy một người đứng ở trước mặt mình.
Nàng giật mình.
"Tiền bối!" Khương Chí vô cùng vui mừng.
Trong mấy ngày hôm nay, Khương Chí vẫn luôn tìm tung tích của người này! Người này có thể tùy ý sử dụng tu vi đại năng ở trong đảo Ám Ảnh!
Đây chính là hi vọng duy nhất có thể giúp nàng rời khỏi đây!
Cung Thần gật đầu, khoanh tay nhìn Khương Chí.
"Không biết ngươi muốn đi hướng nào?" Cung Thần hỏi.
Khương Chí có chút xấu hổ: "Tha thứ cho vãn bối mạo muội, mấy ngày này... Ta vẫn luôn truy tìm tung tích của tiền bối".
"Truy tìm tung tích của ta?" Cung Thần nhướng lông mày lên, giống như có chút bất ngờ: "Để làm gì?"
Khương Chí thấy người ta bị mình theo dõi mà cũng không ghét mình liền thở nhẹ nhõm một hơi, rồi thẳng thắn nói: "Tiền bối là người duy nhất không bị khống chế có thể sử dụng tu vi tùy ý trên đảo Ám Ảnh này."
"Vãn bối muốn rời khỏi đảo Ám Ảnh này, thì tiền bối chính là hi vọng duy nhất".
"Ngươi muốn rời khỏi nơi này?" Cung Thần đã biết rõ còn cố hỏi.
Khương Chí kiên định gật đầu: "Đúng vậy".
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể rời khỏi đây sao?" Cung Thần hỏi ngược lại.
Khương Chí hơi do dự, sau đó bắt đầu thấp thỏm không yên:
"Tiền bối là hi vọng duy nhất của ta..."
Cung Thần nghe vậy nở nụ cười. Hắn không tỏ ý kiến đối với câu trả lời này.
Hắn nhìn Khương Chí một lát rồi nói: "Mấy ngày này ta vẫn luôn quan sát ngươi, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng".
"Chỉ là ta không phải là hi vọng duy nhất" Hắn nói: "Thậm chí ta căn bản không phải là hi vọng của ngươi. Nếu như ta có thể rời khỏi nơi đây, vậy thì tại sao ta vẫn còn ở nơi này?"
Hắn nói xong thì nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Khương Chí chậm rãi ảm đạm xuống.
Hắn cũng không an ủi.
Hắn chỉ vào thi thể sói Ám Ảnh bên cạnh: "Có phải ngươi thấy ta có thể sử dụng tu vi nên nghĩ rằng ta giết những con sói kia đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận