Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1864: Nhờ họa được phúc (1)

Cách đó ngàn vặn dặm.
Diêu Thiên Cơ vốn đang nhàn nhã uống rượu, đột nhiên nhận tin, lơ đãng lắng nghe, lập tức kinh hãi hoảng hốt đứng dậy, sắc mặt sợ sệt đến trắng bệch.
“Đây...”
“Đại nhân, mong đại nhân khoan dung!”
“Chúng ta chưa từng nghe tin Lưu công tử đến đây, chỉ nửa ngày ngắn ngủi thật sự có hơi gấp gáp, cho dù tất cả thần vệ Hắc Long đều ra ngoài tìm kiếm cũng chưa chắc có kết quả!”
Vừa dứt lời, nhóm người thần vệ Hắc Long trong đại điện đồng loạt hoảng hốt.
Đang yên đang lành, sao lại gặp phải tai họa trời giáng như vậy!
Xui xẻo!
Thật con mẹ nó gặp chuyện xui rủi to lớn!
Nhóm thần vệ Hắc Long sợ sệt, bị truyền tin đột ngột kia dọa đến độ cực kì nín nhịn!
Ngay cả Lưu công tử trông ra sao bọn hắn cũng chẳng biết, hoàn toàn chưa từng gặp nhân vật lớn kia, kết quả cung Vẫn Thần ném chuyện tìm người lên đầu bọn hắn, đây chẳng phải tai họa trời giáng sao!
Diêu Thiên Cơ lại càng sốt ruột hơn, giật mình đến mức khom lưng gật đầu.
Như thể trong tay hắn ta không phải ngọc giản truyền tin mà là tính mạng trên dưới của thần vệ Hắc Long vậy.
Cho dù là thế, giọng nói trong ngọc giản lại càng thêm lạnh lẽo!
“Nhiều nhất là một ngày, nội trong một ngày nhất định phải tìm được tung tích của công tử.”
“Đây là thiên lệnh chính miệng Lưu trưởng lão nói, đâu đến lượt các ngươi trả giá? Còn dám tùy ý lên tiếng, thần vệ Hắc Long các ngươi sẽ không còn tư cách đặt chân ở Vẫn Thần nữa!”
Soạt!
Giọng nói lạnh lùng khiến nhóm người sợ hãi sắc mặt tái nhợt!
Diêu Thiên Cơ giật mình biến sắc, trong lòng đã hỏi thăm Lưu công tử không dưới trăm ngàn lần!
Mẹ kiếp!
Lưu công tử chó má gì đó!
Không chịu ở Không Đảo đàng hoàng, chạy ra ngoài làm gì, chẳng phải yêu tinh hại người sao!
Bất kể trong lòng mắng chửi ra sao, Diêu Thiên Cơ nào dám để lộ chút bất kính?
Mệnh lệnh kia đến từ trưởng lão đại nhân cung Vẫn Thần.
Trước mặt nhân vật bậc đó, thần vệ Hắc Long bọn hắn hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, một câu nói của người ta đủ để tâm huyết cả đời của bọn hắn đều chảy về biển đông, còn phải đền thêm tính mạng!
Lòng Diêu Thiên Cơ nóng như lửa đốt, cũng biết chuyện này không còn chỗ để bàn bạc.
Trong tình huống gấp gáp.
Hắn ta vội vàng thảm thiết cầu cứu, giọng điệu cực kì hèn mọn.
“Đại nhân, đại nhân minh giám!”
“Chúng ta chưa từng gặp Lưu công tử, tìm kiếm như vậy không khác gì mò kim đáy biển, mong đại nhân khoan dung ban cho một ít hơi thở của Lưu công tử…”
Sau khi hắn ta nói xong.
Trong đại điện nổi lên từng vòng gợn sóng, một bóng dáng dần dần hiện ra, lập tức khiến mọi người giật mình quỳ lạy.
Bóng người chậm rãi duỗi ngón tay, ánh sáng như lá liễu mờ nhạt rơi xuống.
“Đây là hơi thở của Lưu công tử.”
“Cách tối nay vẫn còn bảy canh giờ, các ngươi đừng chơi đùa với tính mạng của mình!”
Lạnh lùng liếc nhìn, ảo ảnh tan biến.
Hai tay Diêu Thiên Cơ đỡ lấy tia sáng kia như nặng ngàn cân, không ngừng hành lễ!
Chờ đến khi không còn hơi thở của người kia nữa.
Nhân vật lớn đã từng có uy thế không tầm thường, giờ đây đứng dậy sợ hãi đến độ mồ hôi lạnh túa ra.
Quát tháo ngay tại chỗ, tựa như sấm sét!
“Nhanh! Mau chuyển chí bảo nguyệt tinh nghi của tông môn chúng ta đến! Trễ một giây, chúng ta đều phải chôn cùng!”
Sau khi tiếng gào thét chấn động vang vọng, cả đại điện thần vệ Hắc Long hỗn loạn như nồi cháo!
Thần vệ Hắc Long tay chân luống cuống, không còn vẻ vượt trội ngày xưa nữa, trên gương mặt chỉ còn lại hoảng loạn, sau khi bận rộn một phen, cuối cùng thở hổn hển dọn bảo vật cực lớn qua đây.
Bảo vật kia như lò luyện đan, mặt trước khảm chiếc gương được làm từ ngọc tiên cực phẩm.
Hai tay Diêu Thiên Cơ duỗi về trước, cẩn thận đưa tia sáng vào trong đó.
Một luồng không khí hỗn độn xen lẫn mờ mịt.
Trong gương.
Hiện ra tiên địa được cát vàng bao phủ, dưới chân núi có không ít người đang lao động, bóng người đẩy xe vận chuyển khoáng thạch không ngớt, còn có không ít người mặc áo giáp thần vệ Hắc Long.
Cho dù toàn là bụi đất, nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng kia.
Diêu Thiên Cơ và mọi người nhìn đến mức càng lúc càng trợn to mắt, dáng vẻ như gặp quỷ.
“Đây...”
“Nơi này hình như hoang vực bắc mạc?”
“Hình như là mỏ quặng của thần vệ Hắc Long?!”
“Trời ạ! Vị Lưu công tử kia, vậy mà lại chạy đến mỏ quặng của chúng ta!”
Tiếng bàn tán nghi ngờ bùng nổ.
Vẻ chấn động hoài nghi lóe lên rồi biến mất, chớp mắt đã bị niềm vui chết đi sống lại che lấp, nhóm người trong đại điện liên tiếp lộ vẻ vui sướng sốt ruột, vội vã nhìn về phía Diêu Thiên Cơ!
“Nếu vị công tử này ở mỏ quặng hoang vực bắc mạc, mặc kệ hắn ta có ý đồ gì coi như đã tìm được tung tích, chúng ta cũng có thể ăn nói với Vẫn Thần.”
“Phù...”
“May mà chỉ giật mình chứ không nguy hiểm, xem như sợ bóng sợ gió một phen!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận