Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1657: Lời đồn không thể tin (2)

Trong âm thanh đáp tạ của hai người, Dịch Phong được cung tiễn rời đi, mọi người theo sát sau lưng, âm thanh vui vẻ đưa tiễn liên tục vang lên!
“Tiên sinh đi thông thả!”
Lộ Nhân Cuồng bị trận thế như vậy dọa cho phát sợ, đứng ở phía xa sợ hãi nhìn lại.
Trước cửa Vạn Bảo Các.
Dịch Phong cũng quay đầu ôm quyền, cười nói dừng bước.
Quay người bước đi, hắn mới thu hồi ý cười, đột nhiên trong lòng trống rỗng hiu quạnh, cầm theo Trấn Hồn Thảo nhìn xung quanh.
Bao Tòng Tâm đâu?
Đi qua đám người về phía trước mấy bước.
Nhìn xung quanh một hồi lâu, hắn mới nhìn rõ người kia.
Vóc dáng mập mạp trốn ở đầu hẻm nhỏ nhìn ngó xung quanh, giữa hai mắt đang ngây ngốc nhìn xung quanh, sắc mặt cũng rất căng thẳng, giống như là chú chuột hamster bị hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dáng rụt rè sợ hãi kia, Dịch Phong bất đắc dĩ vẫy vẫy tay.
Sau mấy lần gọi.
Trong mắt Bao Tòng Tâm sáng lên, nhìn xung quanh mấy lần, mới dám đến gần, vừa hành lễ, vừa run giọng bái kiến.
“Ân, ân ân công!”
Tên này thật sự sợ vậy sao…
Dịch Phong nhìn đến trong mắt đầy phức tạp, cuối cùng cũng thấy được đạo lý tên giống như người.
Vừa đi lên vừa tính thăm dò hỏi lại.
“Bao huynh, chuyện Vạn Bảo Các lúc trước, ngươi là nghe nói, hay là tận mắt nhìn thấy? Có thêm mắm thêm muối vào không?”
Bao Tòng Tâm nghe tiếng sững sờ, vội vã hành lễ.
“Ân công, ngài cũng biết tu vi ta thấp kém, nào dám bước vào Vạn Bảo Các, đương nhiên việc này là nghe nói. Có điều ta, ta không có thêm mắm thêm muối!”
Dưới ánh mắt hoài nghi của Dịch Phong, Bao Tòng Tâm mới đỏ mặt vò đầu.
“Tăng thêm một chút, chỉ một chút…”
“Ngày đó ta nghe nói có người bị đánh ra khỏi Vạn bảo Các, nhất thời lỡ miệng, không chú ý nói thành bị đánh chết ở Vạn Bảo Các, ta có thể thề với trời, không hề có lời giả dối nào nữa!”
Nghe thấy lời này, Dịch Phong dừng bước thở dài.
Ai.
Quả nhiên là lời đồn.
Lời đồn truyền liên tiếp truyền đi sẽ càng không hợp thói thường, truyền đến Bao Tòng Tâm này, cũng không biết đã là khoa trương bao nhiêu lần. Nói không chừng, lúc trước ở trong Vạn Bảo Các chỉ là đấu võ mồm mấy câu mà thôi…
Chân tướng sáng tỏ, Dịch Phong dở khóc dở cười.
Bao Tòng Tâm lại rất căng thẳng, cẩn thận hành lễ hỏi.
“Ân công, vì sao ngài hỏi ta việc này, lúc nãy Vạn Bảo Các có không ít người vây quanh, đến cửa cũng không nhìn thấy, lẽ nào hôm nay có chuyện lớn?”
Dịch Phong lắc lắc Trấn Hồn Thảo trong tay, thuận miệng lên tiếng.
“Không có việc gì lớn, chỉ là ta đi đánh cướp một lần.”
Nghe tiếng, Bao Tòng Tâm bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Đánh đánh đánh cướp?!”
Đứng thẳng bất động mất mấy giây, nhìn bóng lưng Dịch Phong tiêu sái đi xa, giống như là không có chuyện gì vậy, hắn mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười đuổi theo.
“Ân công thật biết nói đùa.”
Một trước một sau đi xa, thân ảnh dần dần biến mất trong tầm mắt.
Ngoài cửa Vạn Bảo Các.
Mấy người đứng đầu đứng thẳng bất động thở dài một hơi nhẹ nhõm, giống như được đại xá.
Thời khắc cao thủ các phái vẫn chưa tỉnh hồn.
Ánh mắt Trần Cửu Đạo ra hiệu, người qua đường ở xung quanh đều bị hộ vệ dứt khoát đẩy lùi ra sau, tiếp đó bạo phát uy áp phi phàm, khiến mọi người lui vào trong Vạn Bảo Các.
“Các vị.”
“Chuyện hôm nay, liên quan đến thanh danh của Vạn Bảo Các, mong rằng không được truyền ra ngoài, nếu không đừng trách lão phu không nể mặt mũi!”
Trần lão vừa dứt lời, Lộ Nhân Cuồng lập tức ôm quyền.
“Nên làm như thế.”
Nói rồi, mắt hắn lộ ra sát khí nhìn mọi người ở bốn phía.
“Nếu như có người dám truyền việc này ra ngoài, bản tọa cũng tuyệt đối không tha thứ!”
La Bằng Phi cũng lập tức tỏ thái độ, cho Trần Cửu Đạo mặt mũi, cũng để có ý cứu vãn mặt mũi của chính bản thân mình, toàn bộ uất ức lúc trước bùng nổ, sát khí khủng bố chấn nhiếp toàn trường.
Chỉ có Hứa Bách Xuyên có chút không quan tâm, lên tiếng đồng ý mang tính chất tượng trưng, cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Dù vậy, tân khách toàn trường đã đầy mắt kiêng kỵ, liên tục hành lễ lên tiếng đồng ý.
“Các vị đại nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối không truyền cho người ngoài.”
Tiếp sau câu trả lời, âm thanh cảm khái phẫn hận cũng dẫn theo đến.
“Đừng nói các vị đại nhân, nếu như có người dám nói hươu nói vượn, tại hạ là người đầu tiên không buông tha cho hắn!”
“Việc này truyền ra, chúng ta còn có mặt mũi nào để sống trong thành!”
“Ha ha! Ta nhìn không ra nha, Lưu huynh vừa mới tự xưng là người lương thiện, ngôn từ lưu loát thần tình chân thành tha thiết, thật sự có chuyện xấu hổ giận giữ như ngươi nói?”
“Cái gì hả! Đây chẳng qua là kế tạm thời, ngươi dám nói một chữ “không” với Dịch tiên sinh?”
“Láo xược! Ngươi dám nói lời bất kính với lão phu?”
Mọi người dần dần khôi phục khí độ hung thần ác sát, người ác toàn trường đối chọi gay gắt, dường như đều có vô số uất ức muốn phát tiết ra ngoài, rất có tư thế một lời không hợp là sẽ động thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận