Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 666: Con đường thoát hiểm của rạp xiếc

"Gừ!"
Hơn mười con hổ phẫn nộ gầm lên giận giữ, đồng loạt nhào tới.
"Mẹ nó, chỉ có thể nhảy thôi".
Dịch Phong cắn răng một cái, lần lượt đạp Gấu đen, Chó xuống, cuối cùng tự mình nhảy xuống dưới nước.
Dù sao hắn cũng cảm thấy nhảy xuống thì vẫn còn đường sống.
Nếu không nhảy, rạp xiếc của hắn ngoại trừ Lâu Bản Vĩ là tên bị hủy cũng không chết thì có lẽ sẽ bị diệt sạch toàn quân.
Cho nên nhảy xuống tuyệt đối là một hành động sáng suốt!
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cỏ xanh bên bờ sông tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Dịch Phong cả người bẩn thỉu chật vật dẫn theo rạp xiếc, vừa vắt cái quần cộc mới cởi ra, vừa dùng tảng đá đập thật mạnh vào một con cá chuối dài khoảng nửa trượng cho đến khi máu thịt bây hy.
Mắt cá chuối lóe lên sự hận thù.
Bắt nạt cá quá đáng, bắt nạt cá quá đáng!
Nó là bá chủ trong sông Hắc Hà này, là tồn tại thuộc tiên cấp mà nay lại bị một nhân loại nho nhỏ cùng mấy con tiểu yêu khi dễ bắt nạt, thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Ánh mắt nó hiện vẻ ác độc.
Hừ.
Huynh đệ của ta sẽ tới ngay thôi, đến lúc đó xem mấy người các ngươi lấy cái gì mà chống đỡ.
Chết đi!
Tiếp theo từ trong dòng nước có bốn con cá chuối to bằng nó lao lên, chúng mở to cái miệng lớn, mang theo lực lượng thôn phệ khủng bố nhào đến chỗ mấy người Dịch Phong.
"Hả?"
Dịch Phong thấy thế, miệng há hốc ra.
Loại cá vừa xấu vừa to này còn dám đến nữa hả?
"Cút con mẹ ngươi đi!"
Dịch Phong túm một chiếc giày quất tới.
Bốn con cá chuối vừa mới xông lên lập tức bị quật ngã dúi dụi ở trên bờ, mắt chúng nó trợn ngược lên trời, không kịp giãy giụa cái nào cứ như vậy mà chết.
Con cá chuối đầu tiên trợn trừng mắt, vậy mà lại sợ đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
"Chậc!
"Bọn ta không đánh lại hổ thì thôi, chẳng lẽ lại không đối phó nổi với mấy con cá chết các ngươi?
Dịch Phong tiếp tục vắt quần, chân trần giẫm mặt đất, miệng thì hùng hùng hổ hổ.
"Thật... thật mạnh!"
Trên con đường cách đó không xa, một đoàn xe đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.
Nhất là gương mặt tuyệt đẹp vừa vén rèm trong xe ngựa còn nhịn không được kinh ngạc lên tiếng.
Bọn hắn là người Nguyên gia của Lăng Hư Giới, đang có ý định vận chuyển một nhóm vật tư đặc biệt trở về Nguyên gia. Bởi vì nhóm vật tư này vô cùng đặc biệt, không thể bỏ chúng vào trữ vật giới chỉ cho nên một đám cao thủ tiên cấp chỉ có thể vận chuyển bằng phương thức nguyên thủy như vậy.
Con sông Hắc Hà này chính là con đường bọn hắn phải qua nếu muốn trở về Nguyên gia.
Là thế lực địa phương, trong Hắc Hà này có cái gì bọn hắn là người rõ nhất.
Tương truyền năm con Hắc Vu Hoang Ngư là hung vật còn sống sót từ kỷ nguyên trước, chúng chiếm lĩnh sông ngòi, không việc ác nào không làm, biến một dòng sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy thành một vũng nước đen, làm cho thế lực phụ cận nghe tin là sợ mất mật.
Về phần thực lực cụ thể của bọn chúng thì không ai biết được, chỉ biết là bọn chúng rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Bởi vì những người đã nhìn thấy chúng đều đã chết.
Cho nên suốt quãng đường đi dọc con sông Hắc Hà này, không lúc nào bọn hắn không run sợ, sợ năm con Hắc Vu Hoang Ngư này tới để kiếm chuyện.
Tuy nhiên.
Điều khiến bọn hắn không ngờ chính là trong lúc bọn hắn kinh hồn bạt vía, âm thầm cầu nguyện năm con Hắc Vu Hoang Ngư này không phát hiện ra bọn hắn thì lại nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc như thế.
Một thanh niên chỉ dùng giày mà đã có thể quất chúng nó chết tươi.
Kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này thực sự là không có ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi.
Ánh mắt của gương mặt nghiêng nước nghiêng thanh kia nhìn về phía Dịch Phong tràn ngập nhiệt tình.
Nàng vội vàng xuống khỏi xe ngựa, dẫn theo thuộc hạ đi tới chỗ Dịch Phong.
Dịch Phong cũng nhận ra có bóng người xinh đẹp đi tới, đôi mắt hắn sáng rực lên.
Một cô nàng thật xinh đẹp!
"Tiểu nữ Nguyên Tịnh xin bái kiến tiền bối".
Dáng người thướt tha của nữ tử khẽ cong, cử chỉ cung kính chào hỏi Dịch Phong.
Tu Luyện Giả?
Nhìn bội kiếm trong tay Nguyên Tịnh, Dịch Phong khẽ lẩm bẩm.
"Hệ thống, tiến hành kiểm tra."
Dịch Phong ra lệnh.
Ngay sau đó lập tức nghe thấy âm thanh phản hồi của hệ thống.
"Đối tượng kiểm tra: Nguyên Tịnh".
"Thiên phú: Siêu cấp rác rưởi".
Nghe vậy, Dịch Phong khẽ nhíu mày.
Còn tưởng rằng là Tu Luyện Giả, hóa ra chỉ là một phàm nhân.
Cô nàng xinh đẹp như vậy thật sự là phí phạm của giời, chắc bội kiếm kia cũng chỉ là vật nàng mang theo để phòng thân mà thôi.
Tuy nhiên Dịch Phong cũng không xem thường người khác, dù sao hắn cũng đâu kém cạnh gì, cũng chỉ là một phế vật mà thôi.
"Vâng, tiền bối?"
Thấy Dịch Phong không đáp lại, Nguyên Tịnh khẽ gọi một tiếng.
"Ha ha, cô nương cảm thấy ta thế này trông giống tiền bối sao?
Dịch Phong lấy lại tinh thần, hắn giật giật ngón tay cái, lại dùng ngón tay búng một cái lên cái quần còn đang nhỏ giọt, không nhịn được cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận