Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2206: Rốt cuộc là ai (2)

Đột nhiên!
Đối phương không ngừng ngưng kết ra tu vi, uy áp đáng sợ kia, khiến cho áp lực trong lòng Lỗ Đại Sư tăng vọt!
Lỗ Đại Sư bất giác muốn thúc động thần thông, trong lòng cũng không có quá nhiều chắc chắn, nhưng cũng không quan tâm được suy nghĩ rốt cuộc sự tồn tại này ở đâu xuất hiện!
Chỉ cảm thấy có loại dự cảm không ổn tuôn ra trong lòng, sợ rằng hôm nay sẽ phải bỏ mạng!
Đúng vào thời khắc mấu chốt.
Lý Thái Bạch cưỡi thanh ngưu xuất hiện trước mắt, bất ngờ phất tay áo, cắn răng khóa bóng đen kia vào trong không gian vặn vẹo, trong nháy mắt tự nổ đáng sợ bị di chuyển đến một nơi không biết tên.
Mãi đến khi bóng đen trước mắt hoàn toàn biến mất, Lý Thái Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, hai bên tóc mai đã rỉ ra giọt mồ hôi!
Tận mắt nhìn thấy tất cả, sau lưng Lỗ Đại Sư cũng bị mồ hôi lạnh ướt đẫm!
Bộ Thành Hương Kết Hợp.
Cũng có bóng đen đẩy ra hư không, trên người không ngừng tập trung tu vi vô tận, phóng về phía cao ốc giống như phát điên.
May mà Hồng Cuồng Phong kịp thời xuất hiện, dùng tư thế điên cuồng hơn, gắt gao ôm lấy người đó, đối phương vừa muốn nổ tung tu vi và máu thịt, nhưng lại cũng bị hắn dùng khí lãng bùng nổ tương tự ngăn lại, tu vi và sức mạnh không kém chút nào!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Vụ nổ liên tiếp không ngừng khuếch tán, nhưng uy lực lại kém xa lúc trước.
Chớp mắt ngắn ngủi, đã đối đầu với hàng ngàn, hàng vạn bụ nổ, tinh thần và tu vi tiêu hao cực kỳ đáng sợ, nếu như không phải Hồng Cuồng Phong ở đây, đổi lại thành bất kỳ người nào, đều khó có khả năng làm được việc này.
Sau mấy giây.
Cuối cùng âm thanh bùng nổ trầm đục cũng lắng lại, cơ thể Hồng Cuồng Phong cũng biến thành đủ loại mảnh vụn, cho dù tái tạo lại thân hình, cũng là đang thở hồng hộc vịn vào hai bên đầu gối, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi!
“Hô… hô…”
“Nghệ thuật của bản đại gia, mới là mạnh nhất!”
Dị biến tương tự cũng không ngừng xảy ra khắp các nơi ở đô thị, gần như đồng thời có đệ tử thân truyền xuất hiện, dùng hết tất cả sức mạnh ngăn cản tấn công, toàn bộ đảo Ám Ảnh đều lâm vào khủng hoảng.
Không đến nửa canh giờ.
Cuối cùng cuộc tập kích ban đêm cũng kết thúc, các đệ tử tập trung ở trung tâm phòng họp lớn, đa số mọi người đều cả mặt mệt mỏi, liên tiếp báo cáo việc mà mình nhìn thấy.
Nghe xong báo cáo.
Sắc mặt Tô Vân Vận nghiêm túc, trong mắt tràn đầy kinh nghi.
“Rốt cuộc là ai, thế mà lại lăn lộn đến đảo Ám Ảnh chúng ta, làm ra loại tấn công mất trí này?”
“Không bàn đến tu vi và cách làm tàn nhẫn, tất cả đều không bình thường…”
Lời kia vừa mới nói ra, bầu không khí phòng họp càng thêm áp lực.
Vẻ mặt các đệ tử vô cùng nghi hoặc, không người nào có chút đầu mối gì, Mạc Thiên Cơ dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cũng chỉ hơi lắc đầu.
“Muội cũng không biết.”
“Muội cũng chỉ có thể tính toán ra, tối nay có chuyện đại hung, về phần là người nào làm, cũng không có dấu vết để tìm kiếm.”
Nghe thấy lời này, toàn bộ phòng họp rơi vào trầm mặc.
Một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, trong lúc bất giác đã bao trùm lên trên đảo Ám Ảnh…
Ngày hôm sau.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Sáng sớm gió lạnh còn có từng cơn lạnh lẽo, người đi trên đường thưa thớt.
Trải qua chuyện chấn động ngày hôm qua, hình như đảo Ám Ảnh đã không còn sức sống ngày trước, cư dân trong đảo đều có chút kiêng kỵ, so với trước kia ra ngoài càng muộn hơn, đến đại mụ nhảy múa ở quảng trường cũng thưa thớt.
Công trường bên cạnh đường phố.
Cha con Hùng Phấn dẫn theo mọi người bắt đầu tu sửa đường, nhìn lại bốn phía có chút vắng vẻ, cả mặt thần sắc phức tạp.
Nhất là Hùng Trọng, lửa giận trong mắt cho đến bây giờ còn khó tiêu tán.
“Mẹ nó…”
“Cũng không biết là chó chết ở đâu ra, vậy mà lại chơi trò phá hoại ở đảo Ám Ảnh chúng ta, thiếu chút nữa hại không ít người chết, ngay cả đường chúng ta mới hoàn thành cũng bị hủy.”
“Đừng để ta gặp bọn chúng, nếu không nhất định sẽ khiến bọn chúng trả cái giá thật lớn!”
Vừa mới dứt lời, đã bị cha hắn tức giận trừng mắt nhìn lại!
“Nhanh chóng làm chuyện chính, ít phàn nàn đi!”
“Những địch nhân hôm qua tuyệt đối không phải hạng người qua loa, nếu như tiểu tử ngươi đụng phải, lão tử sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đó!”
“Có thời gian ở đây phàn nàn, còn không bằng làm nhiều việc một chút, rõ ràng đại đạo cạnh tranh của con vẫn chưa đến nơi đến chốn, chỉ dựa vào một chút ti vi ấy, đến tự vệ cũng tốn sức!”
Mới bùng nổ tức giận đã bị lão cha tưới cho một chậu nước lạnh, cả mặt Hùng Trọng bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì, đành phải nhìn về phía Khương Nguyên ở phía sau lưng, tìm lại chút thể diện cho mình.
“Ừm…”
“Lão Khương, ngươi nói xem. Những kẻ địch tối ngày hôm qua, thật sự lợi hại như thế sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận