Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 464: Tạ ơn trời đất

Ít nhất xem tình hình hiện tại mà nói, mặc dù người kia nói là sẽ ghim mình, nhưng mà thậm chí hắn còn không biết vì sao mà bản thân mình lại bị ghim nữa.
Có lẽ là có sự hiểu lầm nào trong đó, có lẽ là có những ẩn tình khác.
Nhưng không cần biết nói như thế nào thì cũng chưa tới mức là trở mặt thành thù ngay lập tức.
Thế nên, nếu như hắn thật sự tới thì tạm thời quan sát là được, có thể không ra tay thì sẽ không ra tay.
"Vâng vâng vâng".
Vân Tượng ôm mặt vội vàng nói, nhưng mà do dự một chút rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nhưng mà châu chủ à, rốt cuộc là ngươi làm sao thế, lẽ nào ngươi không cần tiên khí bị mất nữa ư, còn có đám thuộc hạ kia, không cứu nữa à?"
"Chết đi".
Câu nói này, cuối cùng cũng khiến Tô Huyền Quân hoàn toàn nổi giận rồi.
"A... Kèm theo tiếng hét của Vân Tượng, hắn trực tiếp tát cho Vân Tượng thành cái bánh thịt luôn.
Đúng là một tên đần không có mắt, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Làm sao hắn không giận được chứ?
Hắn tức giận chứ.
Nhất là Nhiếp Hồn Đao kia làm cho hắn đau hết cả tim gan, mông và mắt cũng đau nữa.
Nhưng mà có cách nào chứ?
Nơi kia chỉ đi một lần là đủ rồi.
Ngược lại, người kia không tới tìm hắn thì hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
"Ta nhất định sẽ tìm ngươi".
Bên bờ hồ, sau khi chuyển bức tượng có hình dáng kì quái kia lên thuyền thì Dịch Phong không nhịn được mà than ngắn thở dài.
"Không lẽ ngươi còn tự mọc chân tự mình bay mất được à?"
Sau khi lẩm bẩm hai câu thì trong lòng từ đầu tới cuối vẫn không quên được chuyện hai ngày trước không cẩn thận đánh rơi mất túi tiền ở khu vực gần đấy.
Tìm hết một vòng mà cũng không tìm thấy, lúc này mới không cam tâm mà đưa Khôn Bằng hòa thượng lên thuyền tới đảo.
"Thí chủ xây dựng nơi này không tệ nhỉ".
Sau khi lên bở, giọng nói ấm áp của hòa thượng vang lên.
"Đó là đương nhiên rồi".
Dịch Phong hài lòng cười một tiếng, nhặt một viên gạch ở dưới chân lên, bóp bóp trong tay rồi tự tin nói: "Nhìn thấy chưa, chất lượng những viên gạch này của ta chắc chắn là ngươi chưa từng nhìn thấy bao giờ."
"Cái này là gạch à?"
Nhìn thấy viên gạch ở trong tay Dịch Phong, Khôn Bằng hòa thượng vẫn luôn cười tít mắt một cách ôn hòa cũng không nhịn được mà giật giật mí mắt.
"Không thì sao, hàng thật giá thật đó."
Dịch Phong nhìn Khôn Bằng hòa thượng một cách quái dị.
"Chậc".
Khôn Bằng hòa thượng ngây người, mãi một lúc sau mới hỏi:
"Thế thì gạch này của người là chuẩn bị dùng để làm gì thế?"
"Theo câu nói của ngươi thì..."
Dịch Phong lại không khỏi ngơ ngác mà nhìn hòa thượng một cái, nói: "Ngươi nói xem gạch thì dùng để làm gì đây, đương nhiên là để xây tường rồi, không lẽ dùng để ăn à?"
"Vậy mà lại dùng để xây tưởng ư".
Khuôn mặt nhẫn nhụi như trứng ngỗng của Khôn Bằng hòa thượng không khỏi co rút lại, rồi lại hỏi tiếp: "Thế thì ngươi có rất nhiều loại gạch này à?"
"Không phải thế thì là gì nữa, một viên gạch có thể xây được tường sao, thế nên ở đằng kia đang còn một đống nữa đó" Dịch Phong lướt nhìn về phía xa rồi nói: "Không chỉ như thế, bên kia vẫn đang tiếp tục sản xuất".
Nghe thấy thế, Khôn Bằng hòa thượng đưa mắt nhìn sang.
Khóe miệng không khỏi co rút lại.
Quả nhiên, thật sự vẫn có một đống lớn.
Hắn hít một hơi thật sâu, không biết nên biểu cảm ra sao, lưỡng lự hồi lâu rồi mới nói ra một câu: "Thí chủ biết dùng nguyên liệu thật đấy".
"Quá khen rồi quá khen rồi."
Dịch Phong khiêm tốn cười nói: "Thực ra thì chất lượng của đống gạch này vẫn đang còn kém xa so với yêu cầu của ta, nhưng mà nói sao thì nói chất lượng cũng tốt hơn những loại gạch khác, nên tiếp tục thôi."
"A di đà phật".
Khôn Bằng hòa thượng chắp hai tay thành hình chữ thật, hình như là không muốn nói với Dịch Phong về chuyện này nữa nên chuyển sang một chủ đề khác: "Thí chủ, ta tới hóa duyên, vẫn mong ngươi tạo điều kiện".
"Ăn thì dễ nói rồi, nhưng mà đột nhiên ta có một suy nghĩ muốn nói với sư phụ một chút." Dịch Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nên vội vàng nói ra.
"Thí chủ nói đi".
Khôn Bằng hòa thượng nhẹ giọng nói.
"Sư phụ tới từ đâu, là ngôi chùa nào?" Dịch Phong hỏi.
"Nhà sư nghèo khắp bốn biển là nhà, hoàn toàn không có xuất xứ, chỉ là một tăng nhân nhàn rỗi mà thôi." Khôn Bằng hòa thượng giải thích.
"Chà chà, thì ra là thế...
Nói xong, nụ cười của Dịch Phong đột nhiên trở nên nồng hậu hơn, xoa xoa tay vào với nhau, nheo mắt cười nói: "Bây giờ loạn thế khổ nạn, khó mà kiếm được miếng cơm, giống như sư phụ đây, sợ là thường xuyên bị đói đúng không?"
"Thí chủ nói lời này có ý gì?"
Khôn Bằng hòa thượng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tới.
"Ta nghĩ như thế này, con người ấy, cần có lòng dạ từ bi, giống như hòa thượng vậy không quan trọng ăn uống, lại chẳng có nơi ở cố định, ta là người từ bi nếu không gặp thì thôi, nhưng mà đã gặp mà không giúp một tay thì ta khó mà yên lòng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận