Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 247: Gần quan được ban lộc (1)

Nhìn thấy hai biểu cảm này, Dịch Phong nói: “Yên tâm, sẽ để lại một phần cho các ngươi.”
Nghe vậy.
Một khô lâu một cẩu, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Dịch Phong kéo mấy bao tải vào phòng mình, sau khi giấu đi, lúc này mới lại đi ra.
Thấy Dịch Phong đi đến lần nữa, một khô lâu một cẩu lại nhìn qua bằng ánh mắt chờ đợi.
Dịch Phong lắc đầu, nói thầm: “Cho ngươi cho ngươi, bây giờ đưa cho ngươi liền.”
Đầu lâu lập tức xòe hai bàn tay ra với vẻ cấp bách.
“Cầm cho cẩn thận, dùng tiết kiệm chút, bớt gây chuyện cho ta.” Lời nói thấm thía của Dịch Phong dặn dò Khô Lâu, lúc này dưới ánh mắt kinh ngạc của Khô Lâu, ném vào trong tay hắn một đồng tiền vàng.
“Hả, hả… chỉ, chỉ một đồng?”
Nhìn một đồng tiền vàng trong tay, giọng nói của Khô Lâu nghẹn ngào, khóc không ra nước mắt.
“Thế nào, chê ít hả?”
Dịch Phong vô thức nhíu mày.
“Không, không ý kiến, hu hu hu…”
Hai tay Khô Lâu đang cầm kia một đồng tiền vàng, thân hình nghèo túng đi tới góc phòng, co đầu rụt cổ ngồi trên mặt đất.
Ngửa đầu nhìn khoảng không trên đỉnh đầu.
Ông trời.
Thật là xanh, hu hu…
Mà lúc này, đám người Đệ Ngũ Trường Không và Vân Tiên Khuyết từ võ quán rời đi vẫn chưa đi xa.
Nghĩ tới việc Thư Cầm Họa đạt được cơ duyên lớn như vậy, bọn họ càng nghĩ càng không cam lòng.
“Trưởng lão, hay là chúng ta ở quanh võ quán của tiên sinh, tìm một nhà ở lại, coi như là hàng xóm của vị tiên sinh này, chỉ cần thời gian dài, lúc nào chúng ta cũng có thể có được cơ duyên của tiên sinh.”
“Đây là một cách hay, gần quan được ban lộc!” Đệ Ngũ Trận lập tức khen ngợi Đệ Ngũ Trường Không.
Mà đám người Vân Tiên Khuyết và Dương Mộc một bên thấy thế, ánh mắt cũng sáng ngời.
Hiển nhiên.
Phương pháp này rất khả thi!
Vài người vì để nhận được cơ hội và duyên phận của Dịch Phong, lập tức phối hợp với nhau, lập tức đưa ra chú ý, dự định mua một căn nhà ở xung quanh võ quán.
“Đều là phàm nhân mà thôi, chúng ta cho bọn họ giá cả cao gấp đôi, chắc chắn có thể mua một căn nhà ở bên cạnh võ quán.” Đệ Ngũ Trận nói.
Mọi người đều gật đầu, trải qua một phen chọn lựa, phát hiện nhà ông Vương ở cạnh võ quán, bất kể là khoảng cách tới võ quán hay là các phương diện khác, đều phù hợp với điều kiện của bọn họ.
Tiếng đập cửa vang lên.
Ông Vương chống gậy mở cổng, ánh mắt hơi có suy nghĩ sâu xa liếc nhìn cả trai lẫn gái ngoài cửa một cái, bình thản hỏi: “Vài vị tìm lão già nhỏ bé là ta đây, có chuyện gì sao?”
“Xin chào lão nhân gia, chúng ta nhìn trúng nhà ở của ngươi, muốn mua lại, ngươi có thể tùy ý ra một cái giá, chúng ta đều có thể làm ngươi hài lòng.” Đệ Ngũ Trận nói thẳng vào vấn đề.
“Mua nhà ở của ta?” Ông Vương hơi có cảm giác được sủng ái mà lo sợ nói: “Nhà ở của lão già nhỏ bé này có gì tốt chứ, âm u u ám, không thích hợp với công tử tiểu thư nhà giàu như các ngươi!”
“Sao lão nhân gia ngươi lại nói như vậy, nơi này của ngươi, bất kể là là mặt nào đều rất tốt, vừa rồi chúng ta cũng nói rồi, lão nhân gia ngươi cứ ra giá, chúng ta đều có thể đồng ý.” Đệ Ngũ Trận nói thêm.
“Ôi, quên đi!”
Ông Vương phất tay nói: “Ta cũng đã hơn nửa người vào đất rồi, tiền tài đối với ta cũng không có tác dụng gì, hơn nữa ta ở nơi này nhiều năm như vậy, cũng có tình cảm, chỉ muốn dưỡng lão tại nơi này, các ngươi nên tìm người khác đi!”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Đệ Ngũ Trận khẽ biến đổi.
Nhưng bọn họ sao có thể buông tha đơn giản, sau khi liếc nhìn nhau, trên người chậm rãi lộ ra một luồng khí tức của người tu luyện, từ từ nói: “Thật không dám giấu giếm lão nhân gia, chúng ta là người tu luyện, ngươi đã không muốn đòi tiền tài, chúng ta có thể đồng ý với ngươi, cho ngươi một ít vị thuốc kéo dài tuổi thọ, đảm bảo cho ngươi sống thêm hơn mười năm nữa, ngoài ra, còn có thể chọn cho ngươi một căn nhà tốt nhất ở nơi khác trong thành Bình Giang, ngươi thấy thế nào?”
“Quên đi, lão già cũng không cần những thứ này, hơn nữa đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong căn nhà này vài thập niên, đã có tình cảm không thể rời đi từ lâu rồi.” Ông Vương khéo léo từ chối.
Gương mặt mọi người lộ vẻ cứng đờ.
Thật không ngờ tới, lão già thối này cứng mềm không ăn, hơn nữa hắn chỉ là một tên phàm nhân nhỏ bé, vậy mà không hề nể mặt người tu luyện như bọn họ.
Không kìm được, giọng nói Đệ Ngũ Trận hơi tăng lên, nặng nề nói: “Nếu chúng ta nhất định phải mua căn nhà này thì sao?”
“Ôi, các ngươi vẫn nên đi thôi!”
Ông Vương lắc đầu, chống gậy quay đầu rời đi.
“Được được được, lão già, ngươi đã không ăn cứng không ăn mềm, vậy không trách được chúng ta, chúng ta chỉ có thể mời ngươi đi ra ngoài.”
Cuối cùng Dương Mộc không nhịn được, một chân bước vào phòng, bàn tay rơi xuống bả vai ông Vương.
Nhưng mà, thân hình khom còng kia gầy yếu kia, lại không nhúc nhích tí nào, lão già chỉ bình thản nghiêng đầu nói: “Lão nhân tuy rằng già rồi, nhưng sức lực vẫn còn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận