Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 72: Đây là do tiên sinh ban ơn

Trong một tòa đại điện trang nghiêm.
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ lóe lên sự tức giận sâu đậm, vì vô cùng tức giận nên gân xanh trên cánh tay đều nổi cả lên.
Lão vừa xuất quan thì đã nghe được Lạc Lan Tuyết bẩm báo với lão chuyện lần trước ở Thương Hội Bảo Phong, Vu Vũ Kiệt không biết tốt xấu ra tay với tiên sinh.
Chuyện này, sao hắn có thể nhịn được?
“Tam trưởng lão, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời về việc này.” Toàn thân Thanh Sơn Lão Tổ tản ra hơi thở bức người, nhìn một lão già ngồi dưới rồi trầm giọng nói: “Vu Vũ Kiệt, ta nhất định sẽ giết hắn. Không, ta phải lăng trì hắn.”
Nghe thấy Thanh Sơn Lão Tổ nói như vậy, sắc mặt Tam trưởng lão tái đi, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Tông chủ bớt giận, cầu xin ngươi cho Vũ Kiệt một cơ hội, muốn lão già này trả giá gì, ta cũng đồng ý.” Tam trưởng lão lo lắng nói: “Không dối gạt tông chủ, ngoài là đệ tử của ta, Vũ Kiệt còn có một thân phận khác.”
“Con riêng à?”
Thanh Sơn Lão Tổ lạnh lùng nói.
“Thì ra tông chủ người cũng biết rồi.” Tam trưởng lão ngượng ngùng cúi đầu.
“Hừ, nếu hắn không phải con riêng của ngươi thì ta sẽ nhiều lời với ngươi ở đây sao?” Thanh Sơn Lão Tổ lạnh giọng nói: “Nếu không thì hiện tại Vu Vũ Kiệt đã sớm là một con chó chết rồi.”
“Đa tạ tông chủ ban ơn.” Tam trưởng lão nặng nề dập đầu trên đất, cầu xin tha thứ: “Xin tông chủ nhìn công sức mà những năm này lão già ra sức vì tông môn mà tha cho Vũ Kiệt một mạng.”
“Ta sẵn lòng tiếp nhận trừng phạt vì Vũ Kiệt.”
Dứt lời, hắn tàn nhẫn vung khí kình xuống, một cánh tay nhanh chóng rơi xuống trước mặt Thanh Sơn Lão Tổ. Sau đó sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn Thanh Sơn Lão Tổ thành khẩn nói: “Nếu lão tổ cảm thấy chưa đủ, ta tình nguyện lại chặt thêm một tay!”
“Ngươi...”
“Sao ngươi phải như vậy chứ?”
Thanh Sơn Lão Tổ lóe lên, hai đạo kình khí rơi vào trên người Tam trưởng lão, giúp hắn bịt kín kinh mạch chảy máu.
“Cầu xin tông chủ khai ân.” Tam trưởng lão tiếp tục dập đầu.
“Ầy, thôi thôi.”
Thanh Sơn Lão Tổ lắc lắc đầu, mặc dù Tam trưởng lão có lúc trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng nhưng những năm này quả thật đã trả giá không ít vì Thanh Sơn Môn. Chuyện đã đến nước này, nếu lão còn không khai ân thì chỉ sợ người này thật sự chết trước mặt lão.
Hơn nữa, trong lòng lão để ý Vu Vũ Kiệt như thế cũng có liên quan đến Thanh Sơn Môn.
Năm đó Thanh Sơn Môn khai chiến với một tông môn khác, Tam trưởng lão đại chiến ba ngày, bị thương nặng đến mức ngã gục. Mặc dù cứu được nhưng dương môn bị hủy, không còn lực nối dõi tông đường nữa.
Chỉ có một con trai như vậy, chắc chắn hắn muốn ra sức bảo vệ.
“Đa tạ tông chủ khai ân.” Tam trưởng lão dập đầu cảm tạ.
“Đây không phải là ta ban ơn mà là vị tiên sinh kia vẫn chưa để việc này ở trong lòng.” Thanh Sơn Lão Tổ trầm giọng nói: “Bằng không, đừng nói ngươi, cho dù toàn bộ Thanh Sơn Môn cũng không giữ được hắn. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là quản giáo cho tốt người dưới tay đi.”
“Mặt khác, ngươi đã biết thân phận của tiên sinh nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ nửa chữ ra ngoài. Nếu bởi vì ngươi tiết lộ mà quấy rầy hắn thanh tu, vậy ngươi tự mình đi tạ tội cho ta!”
“Vâng, tông chủ.”
Tam trưởng lão vội vàng lui ra, thông qua một loạt thủ tục, mới phóng thích Vu Vũ Kiệt ra ngoài.
Vu Vũ Kiệt được thả ra ngoài, hắn ta không lo lắng vết thương chưa lành mà đã phái người nghe ngóng tung tích của Bành Anh. Khi biết được Bành Anh trực tiếp bị trục xuất khỏi Thanh Sơn Môn, sắc mặt hắn ta vô cùng âm u.
“Ta không cam lòng!”
“Khó khăn lắm mới đưa nàng vào Thanh Sơn Môn, còn chưa qua tay ta đâu. Không được, ta phải bắt nàng về.”
Dịch Phong ngổn ngang đứng trong gió.
Chuyện này là sao vậy?
Bốn lão già Ngô Vĩnh Hồng nói là có chuyện, rồi vội vội vàng vàng đi mất, vứt xuống một đống đồ rác rưởi trước quầy của hắn!
Nói cái gì mà, một phần trong đó là những thứ vừa nãy hắn dặn dò, một phần khác là tiền thắng cược lần trước?
Thế nhưng, nếu thật sự đưa tiền thắng cược gì đó thì ngươi đưa tiền mặt đi, kiếm một đống rác rưởi này đến đây làm gì thế.
Trong lòng Dịch Phong thật sự không còn lời nào để nói!
Mấy thứ rác rưởi này thật khó coi.
Một đôi giày, hình dáng thoạt nhìn không khác ủng đi mưa là mấy; một cái dù, rách, cũ, nát, còn in các loại hoa văn quỷ quái mơ hồ, ngoài ra còn có một số đồ rách nát không hiểu là cái gì...
Thôi thôi!
Có lẽ là Ngô lão đầu thật sự không có năng lực trả tiền thắng cược kia, trong lòng lại băn khoăn nên mới đem đồ đồng nát trong nhà ra dùng để gán nợ.
May mà, bây giờ Dịch Phong cũng không thiếu tiền.
Nói thật, ủng đi mưa và dù che mưa này cũng có chút tác dụng với hắn, ngày nào trời mưa thì mang ủng đi mưa, che cái dù rách này đi ra ngoài chuẩn bị ít rượu, cũng rất hợp thời!
“Ư ử!”
Lúc này, con chó truyền đến một loạt âm thanh ư ử.
Dịch Phong liếc nó một cái, không để ý.
Nhưng Ngao Khánh vẫn không ngừng ư ử như cũ, đây là bản năng yêu thú của nó, nhất là vào lúc gặp phải những thứ đáng sợ.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn đang dõi theo một cánh cửa nhỏ sau lưng Dịch Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận