Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1672: Quả nhiên là một con gà (1)

Kỳ hạn trăm năm chưa đến, mê trận Tuyết Hồ đã được mở ra!
Loại chuyện kỳ quái này, mấy ngàn năm nay chưa từng có.
Lẽ nào Tuyết Hồ có dị biến, có cơ hội lấy được Hóa Đạo Tầm?
Dị tượng kinh động đến không ít nhân vật lớn trên đảo, những người đứng đầu có tư cách bước vào Tuyết Hồ, đều khó nén sự hiếu kỳ hừng hực trong lòng, từ bốn phương tám hướng nhộn nhịp chạy đến!
Người khác còn chưa đến.
Trưởng lão Cuồng Đao Thiên Tông bí mật giám sát từ sớm, đã đứng bên bờ rừng rậm mở to đôi mắt!
Mê trận Tuyết Hồ mở ra sớm, là chuyện mấy ngàn năm nay chưa từng có. Chuyện này đánh vỡ tiền lệ, đương nhiên kinh động đến sự chú ý của toàn bộ đảo, thế lực hàng đầu đều bị kinh động.
Cuồng Đao Thiên Tông.
Lộ Nhân Cuồng vẫn còn có chút tâm phiền ý loạn, ngồi ở bồn hoa hậu viện lau sạch thiên đao.
Đột nhiên!
Trên bầu trời hiện lên dị tượng ánh sáng màu trắng xông thẳng lên không, khiến trong mắt hắn lộ vẻ hoài nghi.
Lấy ngọc giản ra hạ lệnh hỏi.
Không đến mấy giây sau.
Đại trưởng lão vội vàng đi đến.
Thông qua Lục trưởng lão truyền về tin tức, hắn đã biết được một chút nội tình của dị tượng Tuyết Hồ, vội vã đi báo cáo.
“Bẩm tông chủ!”
“Thuộc hạ đã điều tra ra, vị Dịch tiên sinh kia và…”
Lời nói mới ra khỏi miệng, quả nhiên Lộ Nhân Cuồng híp mắt ngước lên!
“Tống trưởng lão.”
“Bản tọa đã sớ nói ra, chuyện của người này không cần quan tâm, lẽ nào người đã quên rồi? Từ nay về sau, bản tọa không muốn nghe thấy tên của người này nữa.”
“Ta gọi ngươi đến, chỉ vì dị tượng của Tuyết Hồ!”
Uy áp không ngừng lao đến, đại trưởng lão ôm quyền cúi người.
“Vâng…”
“Khởi bẩm tông chủ, Tuyết Hồ mở ra sớm, chính là bởi vì, hai vị tông chủ La Hứa muốn nịnh nọt vị kia mà làm ra.”
Lời nói uyển chuyển vang lên, Lộ Nhân Cuồng lộ ra ý cười khinh thường.
“Thì ra là thế.”
“A, ta cho rằng là đảo chủ xuất quan sớm, Tuyết Hồ có biến, không ngờ được thế mà lại là bọn họ.”
“Đi nịnh nọt một tên cấp Thiên ngũ phẩm, lại không tiếc trả cái giá lớn như thế, vứt bỏ trăm vạn tiên tinh vô ích, đúng thật là không quan tâm đến danh lợi rồi!”
“Loại hạng người nịnh nọt này, cũng xứng nổi danh cùng với bản tọa?”
Đại trưởng lão không dám tiếp tục nhiều lời, đành phải phụ họa.
Lộ Nhân Cuồng tức giận càng đậm hơn.
“Việc này bản tọa đã biết, sau này không cần quan tâm người này nữa, đây là mệnh lệnh của bản tọa!”
Tổng trưởng lão hành lễ lên tiếng.
“Tuân mệnh.”
Mãi đến khi rời khỏi bồn hoa.
Hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Dựa vào nhãn lực của hai người tông chủ, liên tiếp nịnh nọt người kia, thậm chí hôm nay không tiếc phá lệ mở trận ở Tuyết Hồ, nhất định có nguyên nhân, có lẽ trong đó còn có ẩn tình nào đó?
Khổ nỗi nghiêm lệnh đã đưa ra, hắn cũng chỉ có thể triệu lục trưởng lão trở về.
Bên cạnh Tuyết Hồ.
Sương mù tan biến, ánh nắng chiếu khắp nơi.
Liễu xanh như đệm bên bờ sông, cùng với nước băng chiếu ánh ắng trong trẻo lên mặt hồ, chỉ cách nhau một đường, cảnh tượng xuân đông giao hòa hiện lên trước mắt, khiến cho người ta kinh thán.
Bốn phía bờ hồ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
Mọi người trên mặt đều có các loại thần sắc đứng từ phía xa nhìn lại, bày ra một bộ tư thế quần chúng ăn dưa.
Không ngờ được, đảo Dương Quang này còn có không ít người hay câu cá.
Dịch Phong cũng không ngại.
Hai người ở bên cạnh, lại là áp lực tăng lên.
Bọn họ là chủ nhân thiên tông cao quý trên đảo, nịnh bợ Dịch Phong cũng miễn cưỡng nói còn nghe được, nhưng mà thật sự đặt ra trước mặt mọi người, vẫn là có chút lúng túng.
Nịnh nọt người khác, dù sao cũng không quang vinh.
Tương lai nịnh được chỗ tốt thì cũng thôi đi.
Nếu như không phải như thế.
Sau đó còn thật sự không có gì, thanh danh tiêu tiền như nước bỏ phí một trăm vạn tiên tinh, nhất định truyền ra sẽ làm trò cười.
Nếu không phải lúc trước Dịch Phong chỉ chớp mắt đã nhìn thấu mê trận, thể hiện nhãn lực phi phàm, lại chính miệng tuyên bố muốn câu cá, bọn họ cũng sẽ không đi đến đây.
Nhìn thấy được không ít thân ảnh quen thuộc.
Trong mắt hai đại tông chủ đều lộ vẻ trang nghiêm, chuẩn bị hết sức tranh đấu.
Thời gian nháy mắt.
Hứa Bách Xuyên lấy lư hương ra đốt, liên tiếp lấy ra đủ loại cần câu tiên ngọc, miệng lẩm bẩm, một bộ dáng dấp thành kính, xong xuôi còn bái trời một bái, tiếp đó đốt một nén cao hương.
La Bằng Phi thì không bất thường như thế, nhưng cũng chuẩn bị đủ loại con mồi, một đống đủ các loại bình màu sắc, nhìn có vẻ trông giống như quầy bán đồ ăn vặt ở kiếp trước vậy.
Dịch Phong nhìn đến mơ hồ.
Chẳng phải chỉ là câu cá thôi sao.
Có cần khoa trương như thế không?
Một người mê tín, làm đến không khác đại điện đăng cơ là mấy, một người thể hiện trù nghệ, giống như là mở cửa hàng vậy.
Đúng thật là Ngọa Long Phượng Sồ mà.
Đối mặt với đủ loại hành động bày vẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận