Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2383: Cuộc sống trong tiểu trấn (1)

Bầu trời u ám cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người.
Bọn họ nhai kỹ nuốt chậm, thưởng thức thức ăn mỗi người làm.
Sau khi nhét đầy bao tử, Dịch Phong ợ một cái.
Hắn đứng dậy, cảm thấy thỏa mãn cười nhạt nói: “Đầu trấn có người đang đánh cờ, ta tìm bọn họ làm hai ván, nơi này vất vả ngươi thu dọn rồi.”
“Không vất vả, đây đều là chuyện bổn phận của Vân Yêu Yêu…”
Dịch Phong khẽ gật đầu, rồi chắp hai tay sau lưng, thản thơi nhẹ nhàng đi ra khỏi tiểu viện.
Những ngày tiếp theo đều thanh thản giống như vậy.
Dịch Phong không có việc gì thì luyện chữ một chút, xào chút rau, thỉnh thoảng còn uống một chút hai vò rượu.
Sau này, hắn cảm thấy bản thân mình một mình uống không có chút thú vị nào, nên bảo Vân Yêu Yêu uống cùng mình.
Hắn nhìn Vân Yêu Yêu uống đến mặt nhỏ đỏ rực, trong lòng Dịch Phong không khỏi nổi lên thích thú.
Đối với Dịch Phong mà nói, hắn cũng không coi Vân Yêu Yêu là người hầu của mình, mà coi nàng thành một người bạn cũ.
Những năm này Vân Yêu Yêu cống hiến sức lực cho hắn, Dịch Phong nhìn hết ở trong mắt.
Thời gian này cứ từng ngày từng ngày trôi qua như vậy.
Bóng tối vẫn như trước bao trùm mảnh đất trời này.
Lại một ngày.
Dịch Phong và Vân Yêu Yêu ngồi ở bên cạnh bàn đá ăn cơm.
Đông đông đông…
Cửa tiểu viện vang lên tiếng gõ.
Người đến phát hiện cửa nhà tiểu viện không đóng, chỉ khép lại, thế là đẩy cánh cửa ngoài sân ra một chút.
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn lại, người đến là hàng xóm ở bên cạnh, Vương đại thúc với chòm râu dài.
“Vương đại thúc, ăn cơm chưa, đi vào đây ngồi!” Dịch Phong đứng dậy, nhiệt tình chào đón.
Đại thúc chòm râu dài nghe vậy, cười hì hì xách theo mười cân sườn lợn rừng, đi vào trong tiểu viện.
“Dịch công tử, đây là cậu bên nhà mẹ ta săn được lợn rừng ở trên núi đem về, đây chính là đồ tốt. Những thứ này cho hai vợ chồng các ngươi ăn!”
Vương đại thúc cười đến vô cùng chất phác, ông vừa rồi, vừa đưa thịt lợn rừng đang xách ở tay cho Dịch Phong đi lên đón.
Vân Yêu Yêu nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng.
Dưới cái nhìn của những cư dân trong tiểu trấn, Dịch Phong và Vân Yêu Yêu chính là một đôi phu thê nhỏ.
Mọi người đối với đôi phu thể trẻ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi này, cư dân rất chiếu cố đối với đôi vợ chồng trẻ vừa đến định cư trên trấn.
Dịch Phong không giải thích nhiều, cũng không khách khí, hắn trực tiếp đi lên trực tiếp nhận thịt heo.
“Vậy thì cảm tạ Vương đại thúc, trong ngồi vẫn còn có chút cơm, đại thúc ngồi xuống ăn một chút đi!”
Vương đại thúc khoát tay một cái nói: “Không được không được, trong nhà làm cơm, để ngày khác ta bảo lão bà làm một chút, để các ngươi nếm thử tài nghệ của nàng.”
Hắn cười đón lấy, nói lời cảm ơn với hàng xóm.
Trải qua những ngày này ở chung, quan hệ của Dịch Phong và cư dân trên trấn cũng trở nên quen thuộc.
Hắn không có việc gì thì ngồi xuống đánh cá với mấy lão đại gia ở đầu trấn, thỉnh thoảng cũng sẽ đi câu cá.
Cá câu được, hắn cũng chia cho hàng xóm ở xung quanh.
Một ngày này.
Trấn trên khua chiêng gõ trống, cảnh tượng vô cùng vui mừng.
Dịch Phong có chút không hiểu.
Ngày này cũng không phải tiết khí gì, cách cuối năm cũng còn mấy tháng nữa.
Chiến trận lớn như thế không thể nghi ngờ gì chắc chắn là chuyện vui lớn.
Dịch Phong đi ra cửa sân, nhìn sang đại thẩm hàng xóm ở bên cạnh cũng đang xem náo nhiệt.
Hắn nhìn về phía đại thẩm, hỏi thăm đây là có chuyện gì.
“Con trai của Ngưu gia ở trên trấn, kiểm tra ra được một thiên phú vô cùng lợi hại phi thường, hắn được chọn vào Thương Hải Tông, trở thành đệ tử ngoại môn của Thương Hải Tông. Đây chính là chuyện vui lớn trên trấn!”
“Đó là người có thể tu luyện, trên trấn xuất hiện một hậu sinh ưu tú như thế, người trên toàn trấn chúng ta cũng có phong quang theo!”
Lúc này Dịch Phong mới hiểu rõ nguyên nhân cư dân trên trấn chúc mừng.
Đó đúng thật là chuyện vui lớn!
Ngưu lão đầu và Dịch Phong là bạn đánh cờ, Dịch Phong cũng cảm thấy vui mừng cho ông.
Đại thẩm nói tiếp: “Không nói với ngươi nữa, ta đi chuẩn bị chút lễ vật, lát nữa còn phải đi Ngưu gia chúc mừng nữa!”
Dịch Phong thấy thế nói: “Đại thẩm, chờ ta một chút, ta cũng trở về chuẩn bị, chúng ta cùng đi Ngưu gia chúc mừng.”
Đại thẩm cười nói: “Chàng trai còn rất biết cách xử sự, vậy ngươi chuẩn bị xong thì nói ra một tiếng, chúng ta cùng đi.”
Thật ra tặng lễ vật gì, ở địa phương thuần phác này mọi người đều không có ý nịnh bợ.
Nhà ai có tin mừng thì đều làm như thế xưa nay đã vậy.
Nhà ai gặp nạn cũng không có người nào khoang tay đứng nhìn.
Dịch Phong trở lại tiểu viện, ở trong thế giới trong thức hải của mình, lấy ra một thanh thiết kiếm bình thường không có gì lạ.
Vân Yêu Yêu nhận biết nhạy bén, đương nhiên là nghe được Dịch Phong nói chuyện với đại thẩm hàng xóm bên cạnh.
Nàng khó hiểu nói: “Chủ nhân, nếu như là tặng lễ, vì sao không tặng thanh kiếm tốt một chút. Bây giờ thanh kiếm ở trong tay ngài, chỉ tốt hơn thanh sắt thường một chút mà thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận