Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 650: Thịnh tình khó từ (2)

Lần này chỉ có hai người.
Bởi vì hảo hữu của Viên Thành cũng không nhiều, ở Hỗn Độn đại điện tính luôn cả Đằng Tây Nguyên cũng chỉ có hai ba người.
Không lâu sau đó, hai người đã tới phía ngoài tiểu đảo cách đó không xa.
Đồng tử của Đằng Tây Nguyên lập tức co rụt lại.
"Lần này cho dù là đầm rồng hang hổ, Đằng Tây Nguyên ta nhất định cũng phải xông vào."
"Ngược lại ta muốn nhìn xem rốt cuộc trên đảo này ẩn giấu cái ?"
gì.
"Diệt Thế đại nhân, xin ngài cứ yên tâm!"
"Ta nhất định sẽ giúp ngài điều tra hòn đảo này một cách tường tận!"
Cuối cùng, Đằng Tây Nguyên theo Viên Thành lên đảo.
"Ha ha, hoan nghênh lên đảo."
"Không biết hai vị xưng hô như thế nào".
"Ô, vị này là bằng hữu của ta, Viên Thành."
"Đây là hảo hữu của ta, Đằng Tây Nguyên".
"Thì ra là Viên huynh và Đằng huynh, ha ha hoan nghênh hoan nghênh! Ta và ngươi đều là người có mắt, về sau chính là người một nhà."
Sau khi lên đảo, hai người được đối đãi rất nhiệt tình.
Bởi vì nhóm người từ Hỗn Độn đại điện tới đây đã sớm tạo thành một đoàn thể nhỏ.
Thành lập đoàn thể cũng không vì mục đích gì cả.
Chỉ là mọi người đều đến từ cùng một chỗ, tự nhiên cũng sẽ có nhiều cảm giác thân thiết hơn.
Loại nhiệt tình này khiến Đằng Tây Nguyên vốn định hành động đơn độc để điều tra hòn đảo cũng trở nên ngượng ngùng, đồng thời hắn cũng kết giao bằng hữu với những người trên đảo.
Uống rượu này.
Ngắm lửa cháy này.
Vậy là hết một đêm.
Ngày hôm sau.
Rốt cuộc hắn cũng biết tin tức đại khái ở trên đảo, tại nơi này có Thiên Địa Môn.
"Sau khi thăm dò sơ lược về nơi này thì đúng là có rất nhiều cao thủ, còn có Thiên Địa Môn."
"Ta phải nhanh chóng trở về bẩm báo với đại nhân".
Thế nhưng khi hắn vừa chuẩn bị rời khỏi tiểu đảo để trở về bẩm báo tin tức, được nửa đường thì lại bị người khác kéo đi uống rượu.
"Không phải ta muốn ở lại, chỉ là thịnh tình khó từ chối, hay là ngày mai hẵng về. Nói cho Diệt Thế đại nhân biết chậm một ngày chắc cũng không ảnh hưởng đại cục".
Đằng Tây Nguyên nghĩ như vậy, sau đó đi uống rượu cùng với những người khác.
Lại uống suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, có người nhiệt tình kéo hắn đi nhặt rác.
"Đám người này hào hứng nhặt rác như thế, ắt hẳn là có ẩn tình."
"Diệt Thế đại nhân, ta lại chậm thêm một ngày. Biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng".
Đằng Tây Nguyên nghĩ như vậy, sau đó đi nhặt rác cùng với những người khác.
Tuy nhiên.
Hắn phát hiện, ngày đầu tiên nhặt rác công lực đã đột phá.
Sau đó hắn nhặt rác liên tục bảy ngày.
Bảy ngày trôi qua.
Hắn cảm thấy hòn đảo này còn khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của hắn!
Quả thật là khiến người khác kinh hãi.
"Đối mặt với loại địch nhân này, nếu như không mau nói cho Diệt Thế đại nhân biết thì về sau sẽ càng lớn chuyện!"
"Nhưng mình nhặt rác thêm một ngày nữa đi!"
"Thực lực của mình tăng thêm một chút thì cũng có thể phục vụ ngài ấy tốt hơn!"
Lần này nhặt rác lại thêm bảy ngày.
"Đi thôi các huynh, hôm nay rác ở Thiên Địa Môn đã được đổ hết rồi, nếu không đi thì sẽ muộn mất!"
Đằng Tây Nguyên nhìn bảo vật đây ắp trong trữ vật giới chỉ của chính mình, vẻ mặt đầy thoả mãn.
Hiện tại hắn đã lăn lộn trên hòn đảo này đến mức phong sinh thủy khởi.
Tu vi tăng cao thì không nói, suy nghĩ cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Sống ở nơi này mỗi ngày đều không có áp lực, thỉnh thoảng uống rượu cùng bằng hữu hoặc chơi cờ với những người khác.
Quả thực cuộc sống vô cùng thoải mái và hạnh phúc!
Thời gian cứ như vậy trôi qua!
Lại hết một tháng.
Bây giờ Đằng Tây Nguyên đã hoàn toàn dung nhập vào hòn đảo, cũng đã xem bản thân là người dân ở nơi này từ lâu, Thiên Địa Môn cũng trở thành tín ngưỡng trong lòng hắn.
Ngày hôm đó.
Một lần nữa hắn lại nhìn thấy bức tranh không trọn vẹn.
Đại đạo chi lực trên tranh khiến hắn đột nhiên hiểu ra, vì thế Đằng Tây Nguyên vội vàng mở trữ vật giới chỉ cẩn thận bỏ tàn hoạ vào, sau đó tìm một nơi bế quan lĩnh hội.
Nhưng khi hắn vừa mở trữ vật giới chỉ thì lại phát hiện, hoá ra ngọc giản truyền tống mà bấy lâu nay hắn không để ý vẫn luôn lóe lên quang mang.
Nhìn dao động này, hẳn là phải có hơn mười đạo truyền âm hắn chưa tiếp nhận.
Mà ngọc giản này chính là vật truyền âm đặc biệt giữa hắn và Diệt Thế.
"Nguy rồi, Diệt Thế đại nhân vẫn đang chờ tin của ta!"
Sau khi lấy lại tinh thần, Đằng Tây Nguyên kinh hô một tiếng.
Lúc này, trên mặt hắn mới lộ vẻ hối hận.
"Thiếu chút nữa lại quên mất, ta con mẹ nó không phải là đồ vật!"
Nói xong, Đằng Tây Nguyên hung hăng tát mình một cái.
"Nhặt rác tốt như vậy, ta phân tâm làm cái gì. Một hồi lại tưởng mình còn là đồ chơi của tên Diệt Thế kia".
"Tiếp tục nhặt."
Hắn kiên định quát lớn một tiếng, sau đó tiếp tục nhặt rác tìm kiếm cơ duyên, đồng thời nghiền nát ngọc giản đang lóe ánh hào quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận