Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1442: Lại thấy ánh sáng mặt trời (1)

Lời vừa nói ra được một nửa, ma đầu đã ác độc ngoái nhìn.
Đưa tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh cho đầu con Ma tộc này chấn động đùng đùng, đồng thời âm hiểm mở miệng che giấu thần sắc bối rối, mắng đến nước bọt tung tóe!
"Vớ vẩn!"
"Bản tôn đây là lâm trận bỏ chạy sao? Đây là vì bảo tồn sức chiến đấu của Ma tộc chúng ta, là chiến thuật mang tính rút lui mới đúng!
"Loài người có câu giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, uổng công ngươi ở Vân Tinh lâu như thế, đến chút đạo lý này cũng không hiểu được, đúng thật là ngu xuẩn, làm bẩn thân phận cao quý của Ma tộc chúng ta Hùng hùng hổ hổ nói ra mấy lời trấn áp, quần ma liên tục gật đầu.
Trong nháy mắt, chiến thuật rút lui đã đạt được nhất trí!
Con đường xương trắng.
Ba người Lam Tinh ngập tràn chấn động, một hồi lâu sau mới hành lễ cúi đầu thán phục.
Dịch Phong cũng không cảm thấy đại trận kia có bao nhiêu lợi hại, phối hợp với bầu không khí nói vài câu khiêm tốn.
Nhìn về điểm cuối cùng của con đường xương trắng, trong mắt mới xuất hiện mấy phần tò mò.
"Ánh sáng chính giữa hai đầu lâu kia, chính là cánh cửa Tinh Không đúng không?"
Tâm thần của Thanh Doãn Tiêm Vân đã hơi bình tĩnh lại, trang nghiêm nhìn chăm chú trả lời: "Tiền bối nói rất đúng".
"Nơi đó chính là cánh cửa Tinh Không, xung quanh không thấy Ma tộc xuất hiện, chắc hẳn đều là trốn ở trong đó, dựa vào sự âm độc xảo trá của Ma tộc mà nói nhất định sẽ không để cho chúng ta dễ dàng hủy diệt cánh cửa Tinh Không, sau đây nhất định còn có một trận ác chiến, cũng có khả năng sẽ gặp phải bẫy độc ác!"
Hai tên thuộc hạ nghiêm túc gật đầu, bày tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Đột nhiên không khí nghiêm trọng lên, Dịch Phong cũng đã có tâm lý chuẩn bị ác chiến.
Nắm chặt đại đao, đạp lên con đường xương trắng đi về phía trước.
cẩn thận đi hơn ngàn trượng, cuối cùng cũng đi đến đoạn cuối con đường.
Hai khô lâu cao mấy trượng nồng nặc sát khí, nhìn một chút đã khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi, bên ngang hai bên cửa chính, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cửa lớn bị sương mù u ám quấn quanh, bên trong quỷ dị lộ ra khí tức uy nghiêm đáng sợ.
Cửa lớn chỉ để lại một khe hở nhỏ, bóng tối vô tận ở trong đó cuồn cuộn, phảng phất như có một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, sắp sửa xuất hiện!
Nhìn từ phía xa cách mấy trượng, cũng khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác áp bách khủng bố!
Thanh Doãn Tiêm Vân nắm chặt thiên binh trong tay, cẩn thận lên tiếng căn dặn.
"Dịch tiền bối, cẩn thận một chút!"
Đồng thời, cũng nghiêm chỉnh hạ lệnh về phía sau!
"Chuẩn bị tác chiến, hai bên phối hợp, không thể sơ suất!"
Ba người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nghiêm túc nhìn về phía cửa lớn.
Nhưng mà.
Đúng vào lúc bọn họ trông gà hóa cuốc, vẻ mặt cẩn thận, trong cánh cửa truyền ra tiếng mắng chửi hò la.
"Nhanh! Nhanh rút Iui !"
"Ngưu Ma tộc đừng có cướp! Các ngươi mẹ nó đừng chen ngang!"
Ba người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cả mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Người trẻ tuổi kinh nghi lẩm bẩm.
"Hình như ta... nghe thấy Ma tộc muốn rút lui?"
Dịch Phong nhíu mày, tò mò đi về phía cửa lớn.
Có hắn dẫn đường, ba người còn lại đều có thêm không ít tự tin, lần lượt cùng đi lên, cùng nhau đứng ở trước cửa cánh cửa Tỉnh Không, xuyên qua khe cửa nhìn qua.
Vừa nhìn, ba người Lam Tinh trợn tròn cả mắt.
Trong bóng tối nồng đậm, lờ mờ có thể thấy được thân ảnh to lớn của Ma tộc loạn thành một bầy, các loại Ma tộc đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đồ vật lớn lớn nhỏ nhỏ ôm một đống...
Cho dù có một đạo thân ảnh đứng ở phía trước chỉ huy, nhưng cũng loạn thành một đám.
Đơn giản nhìn một lượt, giống như là nạn dân trốn nạn đói vậy.
Cảnh tượng này, thật sự là khó mà tưởng tượng.
Ba người Thanh Doãn Tiêm Vân hoàn toàn mơ hồ, con ngươi đã trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Sắc mặt Dịch Phong thì âm trầm như có thể chảy ra nước.
"Đây chính là Ma tộc âm hiểm xảo trá mà, thực lực mạnh mẽ mà ngươi nói?"
Dịch Phong trầm mặt hỏi, vốn dĩ hắn cho rằng có thể ác chiến một trận, cho dù không chết được, nhưng chí ít cũng có thể thăng một cấp.
Nhưng ai biết đến cửa còn chưa vào, nhóm Ma tộc này đã chạy rồi?
Uổng công hắn bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, lãng phí cả thời gian nửa ngày.
Mặt Thanh Doãn Tiêm Vân xám lại, đã không biết nên nói tiếp như thế nào.
"A !"
Nàng sao có thể ngờ được, Ma tộc lại là dạng này!
Mọi chuyện phát triển thật sự quá quỷ dị, cho dù có Dịch Phong tiền bối giúp đỡ, dựa vào thiên tính khát máu tàn nhẫn của Ma tộc, cũng không nên cứ rút lui như thế mới đúng.
Càng nghĩ càng thấy mơ hồ, Thanh Doãn Tiêm Vân đã có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhưng mà nàng cũng không biết, ở trong mắt đám ma này, một kiếm phá vỡ đại trận huyết tế của bọn họ, đại biểu cho cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận