Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 511: Tổ chức thần bí (2)

Thân hình của Dạ Năng run rẩy, vui mừng nói: "Dạ gia có các ngươi, đã không tiếc gì nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng đối địch!
"Vâng!"
Mọi người quyết đoán truyền ra âm thanh, cầm kiếm xếp bằng ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó không nói một lời.
Bỗng nhiên.
Ngoài bầu trời, xuất hiện hai bóng người.
Mọi người thấy thế, trường kiếm trong tay đều run lên, quang mang lưu chuyển, con ngươi cũng thay đổi thành sắc bén lại, vận sức chờ phát động tùy thời chuẩn bị xuất kích.
"Chờ chút."
"Tựa như là Di Nhi".
Mọi người ở đây đang chuẩn bị xuất kích, Dạ Năng bỗng nhiên khoát tay chặn lại, ngăn cản mọi người.
Dứt lời, hắn vội vã cất bước nghênh đón.
Hai người kia rơi xuống đất, chính là Dạ Di mang theo nha hoàn của nàng Tiểu Xuân.
"Gặp qua phụ thân".
"Gặp qua chư vị trưởng lão thúc bá."
Dạ Di liền vội vàng hành lễ.
"Di nhi, ngươi sao còn chạy về đây?"
Nhìn thấy thật là Dạ Di, Dạ Năng truyền ra âm thanh cấp bách chất vấn.
"Phụ thân, gia tộc nguy nan, ta là nữ nhi của Dạ gia, sao có thể tham sống sợ chết, ta muốn cùng mọi người cùng nhau nghênh địch" Dạ Di trịnh trọng nói.
"Ngươi..."
"Ngươi trở về có tác dụng gì?"
Dạ Năng lạnh mặt quát lên: "Ngươi tranh thủ thời gian đi cho ta, hiện tại nếu còn không đi, đến lúc đó thì không kịp nữa".
Nói xong, Dạ Năng bắt đầu đuổi người.
"Phụ thân".
Dạ Di lại không lùi nửa phần nói: "Chẳng lẽ người chuẩn bị để nữ nhi cả một đời sinh sống bên trong hối hận sao, ngay cả địch nhân là ai người cũng không nói cho ta biết, đã bắt ta đi, người đã nghĩ qua tương lai về sau ta phải thừa nhận những gì không?"
"Ngươi..."
Thân hình Dạ Năng run rẩy, hắn nhìn về phía Dạ Di, than thở nói:
"Di Nhi, ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta đây cũng là vì tốt cho ngươi!"
"Chỉ trong một đêm, Dạ gia to lớn bị phân tán, ta cũng bị người đuổi đi, nhưng ta cho tới bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt của Dạ Di tái nhợt, nói: "Phụ thân, nếu như người thật vì muốn tốt cho ta, người có lẽ nên nói cho ta, Dạ gia ta đến cùng gặp phải điều gì."
"Ai dà."
Dạ Năng trùng điệp thở dài một hơi, nhìn bộ dáng cường ngạnh của Dạ Di, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Tất cả những thứ này đều là bởi vì, Dạ gia chúng ta bị một tổ chức thần bí để mắt tới".
"Tổ chức thần bí để mắt tới chúng ta?"
Dạ Di vội vã giật mình hỏi: "Bọn hắn tại sao muốn để mắt tới chúng ta?"
"Bọn hắn không nói nguyên nhân, chỉ nói, Dạ gia chúng ta đã đến thời điểm diệt vong!"
Nói xong, Dạ Năng nắm tay thành nắm thật chặt.
Nhìn ra, giờ phút này hắn nói ra lời này, trong lòng có biết bao tức giận.
Không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ một câu nói chết tiệt rằng Dạ gia các ngươi sẽ chết, đây có biết bao bá đạo, biết bao bắt nạt người, biết bao không để Dạ gia hắn vào mắt?
Dạ Di cũng bị cách làm của tổ chức này làm cho kinh hãi, nhưng mà nàng vẫn là không nhịn được suy đoán nói: "Bọn hắn có phải chỉ hù dọa Dạ gia ta hay không?"
"Không".
"Bọn hắn nói được thì sẽ làm được, lúc trước Bắc Hải Phương gia, Vân gia diệt vong, đều là bọn hắn gây nên." Dạ Năng trầm giọng nói.
Dạ Di kinh hãi, khuôn mặt trắng bệch.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đoạn thời gian trước Phương gia cùng Vân gia diệt vong trong một đêm, cũng là do tổ chức này làm ra.
"Vậy bọn hắn đến cùng là cái tổ chức gì?"
Dạ Di nhịn không được hỏi.
"Nhiễu!
"Bọn hắn xưng là Nhiễu."
"Bọn hắn tổng cộng có bảy người, trong đó mỗi người đều có thực lực Võ Đế đỉnh phong, bọn hắn nếu như liên hợp lại, muốn diệt đi bất kỳ một thế lực nào ở Bắc Hải đều không cần tốn nhiều sức." Dạ Năng ngưng trọng nói.
Nghe vậy, Dạ Di nhịn không được giật mình.
Khó trách, khó trách Dạ Năng kiên quyết muốn nàng rời đi, lại là loại đại địch này.
Phụ thân nàng tuy là cũng là Võ Đế, nhưng mà sao có thể lấy một địch bảy?
Dạ gia.
Thật muốn diệt vong rồi sao?
Khuôn mặt của Dạ Di trắng bệch.
Bỗng nhiên.
Nàng hình như nhớ ra cái gì đó.
"Bảy người..."
"Đều là Võ Đế..."
Trong miệng nàng cấp bách líu ríu, trong lòng hiện lên một cái suy đoán to gan.
Vì nghiệm chứng ý nghĩ trong lòng, nàng cấp bách hỏi Dạ Năng:
"Phụ thân, người nói tổ chức Nhiễu này có phải là người mặc áo đen, hơn nữa người cầm đầu, trên mặt hắn còn có một cái sẹo?"
"Không sai, nhưng ngươi làm sao mà biết được?"
Dạ Năng nhìn Dạ Di một chút, khiếp sợ hỏi.
Thấy Dạ Năng nói như vậy, Dạ Di thoáng cái cảm thấy dễ chịu, môi đỏ cũng khẽ nhếch lên, nhìn mọi người nói một cách đầy ý vị sâu xa nói: "Phụ thân, chư vị trưởng lão bá phụ, ta nghĩ ta có thể mang cho các ngươi một tin tức tốt".
"Tin tức tốt gì?"
Dạ Năng nhướng mày, nhịn không được hồi.
Mà những người khác của Dạ gia, cũng nhộn nhịp quăng ánh mắt nhìn sang.
"Nhiễu mà các ngươi nói, đã chết!"
Dạ Di truyền ra âm thanh trịnh trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận