Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 848: Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Lỗ đại sư (2)

"Đừng cảm tạ ta, cảm tạ tiên sinh đi."
Lỗ Đạt Sanh từ tốn nói: "Bên kia là trụ sở của tiên sinh, mỗi ngày phải triều bái!"
"Vâng!"
Lục Trọng quỳ dưới đất chuyển hướng, thành kính triều bái võ quán.
Theo đó đuổi theo nhịp bước của Lỗ Đạt Sanh.
Cuối cùng hắn trở thành một thành viên của tổ bới phân.
Mấy ngày sau đó.
Lục Trọng đã quen tay hay việc với việc bới phân.
Đến cuối ngày, hắn hoàn toàn có thể gánh hơn ba mươi gánh.
Mỗi ngày hắn nhận được trái cây phía trên ban thưởng xuống, cũng khiến cho tu vi của hắn ngày ngày tiến lên mạnh mẽ, vẻn vẹn chỉ mấy ngày đã trở thành Bát Chuyển Huyền Tiên.
Một ngày kia.
Hắn cuối cùng cũng gặp được sư bá Cung Thần của mình trên đảo Ám Ảnh.
"Bái kiến sư bá." Trên mặt Lục Trọng tràn đầy cảm kích.
"Trọng Nhi khách sáo quá" Cung Thần cười híp mắt nói, sau đó nhích lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, ngươi hiện giờ được sắp xếp làm việc dưới tay ai?"
"Khởi bẩm sư bá, là làm việc cho Lỗ tổng quản ạ" Lục Trọng cung kính đáp.
Nghe vậy.
Con ngươi của Cung Thần loé lên, cười ha ha.
"Tốt, tốt lắm!"
"Trọng Nhi vận may của ngươi thật là tốt, còn có thể được làm thuộc hạ của Lỗ đại sư, đây là chuyện cực kỳ may mắn cho nên ngươi phải làm cho thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời của Lỗ đại sư nhé!
"Yên tâm đi sư bá, ta sẽ làm thật tốt!"
Lục Trọng cung kính nói.
"Đúng rồi, ngươi có biết chuyện Đại Hóa tông đã trục xuất ngươi khỏi tông môn không?" Cung Thần hỏi.
"Cái gì cơ?"
Sắc mặt Lục Trọng thay đổi, nói to: "Vì sao lại thế?"
"Chẳng phải là vì thấy ngươi đã đắc tội với Thiên Chi Tiên điện, muốn phủi bỏ quan hệ với ngươi chứ sao." Cung Thần cười lạnh nói.
Nghe vậy.
Lục Trọng siết nắm đấm thật chặt.
Tuy linh căn của hắn không trọn vẹn, tu vi không tốt.
Nhưng những năm nay hắn vẫn luôn góp công góp sức cần cù chăm chỉ làm việc cho Đại Hóa tông, hắn tuyệt đối không ngờ rằng mình mới bị nhốt vào đây không đến một tháng mà Đại Hóa tông đã trục xuất hắn khỏi tông môn.
Dù sao.
Cũng phải chờ hắn một khoảng thời gian chứ.
"Bởi vì chuyện này nên ta vừa nói chuyện với tổng quản Thanh Hoan Tương rồi, chờ một lúc nữa ta sẽ đi nói một tiếng với Lỗ tổng quản, bảy ngày sau ngươi hãy cùng ta trở về Tây Ninh Tiên Châu, để cho đám đần độn bọn hắn nhìn cho kỹ xem quyết định lúc trước của bọn hắn sai lắm đến mức nào!" Cung Thần siết chặt nắm đấm nói.
"Vâng ạ."
Lục Trọng cắn chặt hàm răng.
Hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Hắn đã chờ đợi ngày này, không nhớ rõ đã chờ bao lâu nữa.
Thậm chí trước đấy hắn còn hoàn toàn không dám nghĩ đến một ngày mình có thể nghịch thiên mà vùng dậy.
Không kìm được, hắn nhìn về hướng phía võ quán trịnh trọng khom người.
Hắn hiểu được.
Bản thân hắn có được tất cả những điều này đều là do chủ nhân hòn đảo này trao cho hắn.
Biết tin mấy ngày sau mình có thể trở về.
Vậy nên mấy ngày kế tiếp hắn cố gắng đến cực hạn, gánh phân từ lúc hừng đông cho đến trời tối, từ ba mươi gánh cũng tăng lên đến sáu mươi gánh.
Mà cảnh giới cũng tiến lên đến Luân Hồi Tiên Cảnh.
Bởi vì trên đảo này.
Khắp mọi nơi đều có thể làm tăng tu vi của hắn.
Dù cho hít một ngụm không khí hay ngửi mùi phân, ăn một quả nho cũng đều có thể tăng tiến.
Ổ nơi này.
Tu vi bình cảnh hay linh căn thiếu thốn đều là mấy chuyện vớ vẩn.
Bảy ngày sau.
Hắn đi tới cửa Truyền Tống trận, chuẩn bị truyền tống đi về với Cung Thần.
Vừa định khởi động Truyền Tống trận, Dịch Phong một tay bưng ấm trà, một tay cầm quạt điện, mang theo một cặp kính râm tự chế đội ánh mặt trời tới quan sát tiến độ mọi mặt của các công trình.
"A. Tiên sinh".
Nhìn thấy Dịch Phong, sắc mặt Cung Thần cực kỳ vui mừng, hắn vội vã vỗ vào Lục Trọng bên cạnh, hô lên: "Trọng Nhi, nhanh, nhanh đến bái kiến tiên sinh."
Lục Trọng thấy thế lập tức giật mình.
Hắn ở trên đảo đã vừa tròn một tháng nhưng chỉ từng nghe đến danh tiếng của Dịch Phong chứ chưa từng thực sự được gặp Dịch Phong.
Giờ phút này nhìn thấy.
Hắn vội vã quỳ xuống trên đất.
"Chà, tiểu tử khách sáo quá, mau đứng lên đi".
Dịch Phong đỡ hắn dậy, thản nhiên cười nói.
Được Dịch Phong đích thân đỡ dậy, Lục Trọng thụ sủng nhược kinh đầy mặt.
Hoá ra vị tiên sinh này đúng là bình dị gần gũi như vậy, không khỏi khiến hắn càng thêm tôn kính.
"Lão Cung, tên tiểu tử này là gì của ngươi thế!" Dịch Phong thấy hai người hình như có quan hệ gì đó, không kìm được nên hóng chuyện.
"Hồi bẩm tiên sinh, đây là sư điệt của ta!" Cung Thần cung kính nói.
"Sư điệt sao?"
Dịch Phong nhướng nhướng mày.
Thế này cũng thật là thảm.
Sư bá bị nhốt vào xong thì sư điệt cũng phải vào.
"Cũng coi như là người quen cũ, lần đầu tiên gặp sư điệt của ngươi cũng không có gì tốt để tặng, ăn viên kẹo này đi!" Dịch Phong cười thản nhiên, từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa cho Lục Trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận