Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 759: Vô cùng thoải mái (2)

Lần này, cho dù là Liễu Ngôn, nàng ta cũng sẽ sử dụng toàn bộ khí lực của bản thân để ngăn cản Quách Thế Kiệt đang nổi cơn thịnh nộ muốn ra tay giết chết Dịch Phong.
"Quách Thế Kiệt! Ngươi đã thể với thiên đạo. Nếu ngươi không tuân thủ theo, ông trời nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Liễu Ngôn vừa nói vừa phòng bị Quách Thế Kiệt: "Đến lúc đó không chỉ có ngươi là một tên phế vật, mà cả Nhật Nguyệt Phong của ngươi cũng là đám phế vật!"
Nghe tới đây, Quách Thế Kiệt mới dừng tay lại. Hắn ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
"Cho dù ta có thua cược, điều đó cũng không ngăn cản được ta giết hắn!" Quách Thế Kiệt nói: "Vừa rồi trong lúc cá cược ta không hề nói nếu các ngươi thắng ta sẽ không giết hắn!"
"Tại sao, chịu thua rồi chứ" Dịch Phong ở phía sau giang hai tay ra: "Nếu thua ngươi sẽ giết ta. Ngươi đố kị với tài năng của ta sao?"
"Một Luân Hồi Cảnh rác rưởi, khoe khoang nỗi gì" Hắn ta nói, giọng nóng nảy.
Một đám Luân Hồi Cảnh.
Họ vốn dĩ không sợ việc không thể đánh bại được Quách Thế Kiệt.
"cẩn thận lời nói!" Liễu Ngôn không nhịn được nữa, quay đầu lại nhắc nhở.
Mặc dù Quách Thế Kiệt rất đáng ghét, nhưng đạt được Luân Hồi Cảnh ở Nhật Nguyệt Tông cũng chỉ có một vài người. Điều này không chỉ chế nhạo Quách Thế Kiệt, mà còn chế nhạo cả những người không đạt được Luân Hồi Cảnh.
Không bằng một lũ rác rưởi. Về cơ bản, điều này đúng là đã xúc phạm đến toàn bộ Nhật Nguyệt Tông.
Dịch Phong cũng có phản ứng lại, hắn chỉ tay vào Quách Thế Kiệt, nhanh chóng bổ sung thêm: "Đương nhiên, ta chỉ đang nói hắn là đồ rác rưởi, cứ không phải là tất cả mọi người."
Không cần thiết phải làm tổn thương những người vô tội.
"Nhìn xem, nhìn xem, trước giờ ta chưa bao giờ thấy! Một người trước giờ kiêu ngạo khoa trương mà nay lại khiêm tốn như vậy!"
Quách Thế Kiệt tức giận đến mức ngay cả lời nói cũng đầy sự phẫn nộ.
"Ngươi chưa từng gặp người nào có tài năng thiên phú như ta sao" Dịch Phong duỗi ngón trỏ ra, liếc mắt nhìn Quách Thế Kiệt, thổi phù phù ngón trỏ rồi chỉ lên trời.
Quách Thế Kiệt đang vô cùng tức giận.
"Được rồi".
Liễu Ngôn lớn tiếng để giảng hòa, nhưng nàng ta cũng che miệng cười khúc khích.
Hiếm khi thấy Quách Thế Kiệt sa sút thảm hại như vậy, thật sự vô cùng thoải mái.
Nàng ta không thể không nhìn Quách Thế Kiệt, nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng dù nói thế nào thì ngươi cũng đã thua, đã đến lúc Quách phong chủ phải thực hiện lời hứa của mình rồi."
"Ngươi..."
"Liễu Ngôn, ngươi muốn ép người quá đáng sao?"
Sắc mặt Quách Thế Kiệt tối sầm, nghiến răng gần từng chữ một.
"Chúng ta đầu có ép người quá đáng, ta chỉ đang nghĩ cho ngươi thôi!" Dịch Phong bước ra ngoài, nhếch miệng nói: "Dù sao ngươi cũng vừa thể với trời, nếu ngươi không thực hiện lời hứa của mình, ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt".
"Chúng ta có lòng có dạ nhắc nhở ngươi một tiếng, ngươi còn muốn trách chúng ta sao?"
"Bỏ đi bỏ đi, không thực hiện thì không thực hiện, chúng ta không cần nữa".
Dịch Phong uể oải nói, gật đầu ra ý với Liễu Ngôn chuẩn bị rời đi.
"Ngươi..."
Quách Thế Kiệt tức đến mức nôn ra một ngụm máu.
Đôi mắt hắn ta đỏ hoe, hàm răng nghiến vào nhau ken két, nhìn Dịch Phong đầy căm hận.
Chưa nói đến việc là hắn ta đã thể, cho dù hắn ta không thể thì trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta không thực hiện lời hứa thì hắn ta cũng vô cùng mất thể diện.
Nhìn bộ dạng của Quách Thế Kiệt, Liễu Ngôn và và tất cả mọi người của Tinh Thần Phong đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chợt nhớ đến đệ tử mới nhập môn có vài ngày, Dịch Phong có thể nói học được chiêu thức nhanh hơn người.
Đã nhiều năm nàng bị Nhật Nguyệt Phong đè ép, đến bây giờ nàng thật sự có thể nhướng mày khinh thường rồi.
Đệ tử của tiên nhân này thật đúng là càng nhìn càng vừa mắt!
Hơn nữa bộ dạng không muốn thực hiện lời hứa của Quách Thế Kiệt cũng khiến những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Nhật Nguyệt Phong thì không thể thua sao?"
"Đúng vậy, rõ ràng các ngươi đã thua, còn muốn phản kháng gì?"
Những lời này càng làm cho sắc mặt của Quách Thế Kiệt tối sầm lại.
"Vù!" Với một tiếng kiếm, tiên khí trung cấp trong tay hắn đã bị cắm xuống đất.
"Nhật Nguyệt Phong ta là đám rác rưởi, được chưa?"
Hắn ta lên tiếng với về mặt dữ tợn, nhìn Dịch Phong với ánh mặt đầy căm ghét.
Nói xong, hắn ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Ha ha ha ha".
Nhìn thấy vẻ mặt nhục nhã và bộ dạng bỏ chạy vì xấu hổ của Quách Thế Kiệt, mọi người ở Tinh Thần Phong đều bật cười lớn.
Thoải mái! Thật thoải mái khi thấy bộ dạng đó của Quách Thế Kiệt "Ha ha, tiểu hữu, ta là trưởng lão của Tinh Thần Phong, phụ trách về các công việc hàng ngày. Sau này có thời gian ngươi có thể đến và ngồi trò chuyện với ta nhiều hơn".
"Tiểu hữu thật sự khiến cho chúng ta cảm thấy ấn tượng, ngươi là người đầu tiên khiến ta phải bái phục trong giới tiên nhân".
"Tiểu hữu biết uống rượu không, nếu không có việc gì thì đến chỗ ta uống vài ly nhé..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận