Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1267: Chết cần sĩ diện sống chịu tội (2)

Ông ta đang bị phản phệ thế mà lại như nhà dột gặp mưa rào, khiến sương độc không gian vốn không đủ gây ra uy hiếp cho ông ta, ăn mòn đến nội thể.
Tuy chỉ có một chút.
Nhưng nếu không bài trừ cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn cho ông ta.
Sắc mặt của ông ta trở nên cực kì trịnh trọng.
Tuy phân thân bị diệt, ngoại địch đến tấn công, nhưng trước mắt với ông ta mà nói không quá căng thẳng, ngược lại bài trừ độc tố ăn mòn nội thể mới là chuyện quan trọng hơn, Quanh người ông ta bắt đầu dâng lên một vòng sáng nhàn nhạt.
Linh khí vận chuyển hết vòng này đến vòng khác trong nội thể ông ta, trong tình huống này thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Phụt !"
Phó Nam Thiên lại nôn máu tươi.
Sắc mặt và màu môi vậy mà đã biến thành màu đen.
Độc tố ăn mòn cơ thể cũng từ một ít ban nãy trở thành mức độ ông ta khó lòng khống chế được.
"Mẹ nó, đám tiểu tử luyện độc của đảo Thiên Độc rốt cuộc đã tiêm máu gà gì, vậy mà nghiên cứu ra độc dược lợi hại như vậy!"
"Lão tử phải lật thuyền trong mương rồi sao?"
Phó Nam Thiên sắc mặt đen nhẻm lại nôn máu tươi, vẻ mặt tràn ngập khổ sở, nhưng trong lòng lại không khỏi chửi ầm lên.
Nếu chỉ là độc tố nguy hiểm đến Hợp Đảo cảnh, cho dù ông ta bị phản phệ trọng thương do phân thân bị hủy cũng không đến mức khiến ông ta chật vật như vậy.
Nhưng đáng chết là độc tố rõ ràng không chỉ gây nguy hiểm cho Hợp Đạo cảnh, có lẽ cao thủ Chứng Đạo cảnh ở trạng thái hoàn hảo nhất đến đây cũng sẽ lạnh lẽo, thậm chí còn khổ sở hơn.
Bởi vì bất kể nói thế nào ông ta cũng là thánh nhân, cho dù thánh nhân trọng thương cũng vẫn là thánh nhân mài!
Độc tố có thể ảnh hưởng đến thánh nhân là khái niệm gì không cần nghĩ cũng biết.
Chính vì như vậy những độc tố này đã trở thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết Phó Nam Thiên vào giờ phút này.
Cuối cùng Phó Nam Thiên không thể vận chuyển được sức mạnh trong nội thể, toàn thân đen thui, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn, cả người như bãi bùn nhão mềm oặt dưới đất.
"Tiểu tử, ta đã lật thuyền trong mương rồi, càng đừng nói đến việc cứu ngươi, độc này sợ rằng ngươi cũng không còn".
Phó Nam Thiên nhìn phương hướng của Dịch Phong, vẻ mặt khổ sở nói: "Cho nên bản thân ngươi tự cầu nhiều phúc đi".
Dần dần, ông ta càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng mơ hồ.
Chính vào lúc ông ta sắp mất đi ý thức, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"A, sao ông lão lại thành như vậy?"
"Ta không có chuyện gì hết, sao ông lại sắp chết thế? !
"Không phải chứ, ông yếu như vậy sao, chắc không phải ông là Hợp Đạo cảnh giả đấy chứ?"
Chủ nhân của giọng nói này chính là Dịch Phong.
Nghe thấy lời nói của Dịch Phong, Phó Nam Thiên vốn đã như nỏ mạnh hết đà lại nôn ra một ngụm máu.
Lần này.
Hoàn toàn là do bị chọc tức.
Nếu không phải bị độc không nói nên lời, ông ta thật sự muốn bò dậy gào lên một câu: Lão tử là thánh nhân!
Đương nhiên, tức thì tức.
Trong lòng ông ta cũng cực kì nghi ngờ và khiếp sợ, tại sao tiểu tử này lại chẳng bị cái rắm gì vậy?
Chẳng phải hắn là Hợp Đảo cảnh sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Theo lý mà nói độc tố này ngay cả Chứng Đạo cảnh cũng không đỡ nổi, sao tiểu tử này lại chịu được?
Ngay sau đó ông ta cảm thấy miệng mình bị Dịch Phong tách ra.
Tiếp đến một mớ thảo dược được nhét vào miệng ông ta, bị Dịch Phong cưỡng ép nuốt xuống.
Làm gì vậy làm gì vậy?
Phó Nam Thiên ngơ ngác.
Đây là thảo dược?
Tiểu tử này muốn cứu ta?
Không phải chứ?
Trong lòng Phó Nam Thiên cảm thấy cực kì phức tạp, vốn ông ta đánh bàn tính như ý muốn cứu Dịch Phong, để Dịch Phong cảm tạ ơn đức bái sư.
Giờ thì hay rồi, Dịch Phong lại cứu ông ta?
Còn có.
Hắn nhét thảo dược cho ta, chẳng phải đã nhìn thấy mặt ta sao?
Vậy chẳng phải biết ta là ai rồi à?
Mẹ nó mẹ nó.
Vậy mặt già của ta biết để đâu đây?
Ta làm sao nhận đồ đệ được nữa?
Mẹ nó điều khiến Phó Nam Thiên tuyệt vọng hơn là hình như thảo dược này có hiệu quả?
Thảo dược vào cơ thể, chỉ một lúc sau ông ta đã cảm giác như một con sông cạn nghênh đón dòng nước mát lành, chớp mắt khiến trạng thái ông ta trở nên tốt hơn.
Mẹ nó.
Thật sự có hiệu quả?
Vừa nghĩ đến bản thân thật sự được Dịch Phong cứu, Phó Nam Thiên cảm giác bản thân muốn nghẹn chết.
Thậm chí muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Không.
Để ta chết đi!
Trong lòng Phó Nam Thiên gào thét, thật sự là chết cần sĩ diện sống chịu tội mà.
Nhưng ông ta không biết, Dịch Phong hoàn toàn không nhận ra ông ta.
Hai người chẳng qua chỉ từng đánh cờ một lần mà thôi, người đánh cờ với Dịch Phong rất nhiều, sao hắn nhớ được ông lão này là ai chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận