Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1087: Cũng rất đáng yêu (2)

Tô Ngư Nhi hiển nhiên không phản ứng lại có gì không đúng, thấy Dịch Phong giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt lập tức sung sướng, sau đó lại hỏi: "Thanh kiếm lợi hại như vậy, ngươi không thấy hứng thú sao?"
"Ờm..."
Dịch Phong gật đầu.
"Vậy ngươi không muốn xem à?"
"Vậy xem nhé?"
"Thế thì không được".
Tô Ngư Nhi thu hồi trường kiếm.
"Thanh kiếm này tên là long phượng kiếm, nó biết nhận chủ, nếu không phải chủ nhân của nó chạm vào nó, nó sẽ đả thương người" Tô Ngư Nhi ngạo nghễ nói: "Cơ thể nhỏ bé của ngươi không đố nổi uy lực của nó đâu."
"Đương nhiên, tuy không thể cho ngươi xem, nhưng tương lai ngươi khẳng định có cơ hội nhìn thấy uy lực chân chính của nó."
"Hoặc nếu vận may của ngươi tốt, có lẽ còn có thể nhìn thấy ta dùng nó để thi triển chiêu kiếm mạnh nhất".
Nói xong vẻ mặt Tô Ngư Nhi mong đợi nhìn Dịch Phong.
Trong lòng Dịch Phong đã có tính toán.
Nếu lấy được số tiền này, tuyệt đối sẽ là một khoản cực lớn.
Cho nên hắn hỏi: "Đến khi đó có thể một tay giao tiền một tay giao hàng không?"
Tô Ngư Nhi sửng sốt, sau đó vô thức gật đầu.
Thấy vậy trong lòng Dịch Phong lập tức có đáp án.
"Ta cực kì mong đợi ngươi thi triển chiêu kiếm! !"
Thấy thế vốn không hiểu Dịch Phong đột nhiên nói chuyện giao tiền gì đó, nhưng vừa nghe thấy câu này của Dịch Phong, nàng ta lập tức cảm thấy vừa lòng.
Tuy tiểu tử này nói đến chuyện ma hạch có chút dối trá hơn nữa cũng chẳng có kinh nghiệm lịch luyện gì, nhưng như vậy thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.
Hừ.
Ai nói bổn nữ hiệp tuổi nhỏ thì không thể ra ngoài lịch luyện, chẳng phải rất nhanh đã có chút danh tiếng rồi sao, hơn nữa còn có người sùng bái nàng ta đấy.
Hai người lại đi thêm một đoạn.
Đột nhiên.
Bầu trời trở nên u ám.
Bầu không khí cũng trở nên kì lạ.
Một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Gã có hai đầu, tứ chi mảnh mai, cơ thể ẩm ướt, bước đi xiêu vẹo như một kẻ dị dạng.
Ma vật.
Ma vật chân chính.
Tô Ngư Nhi không ngờ nàng ta ngồi xổm hai tháng không tìm thấy một con ma vật nào, lại gặp được một con ở đây.
Trong đôi mắt to lóe lên vẻ hưng phấn.
Trường kiếm siết chặt trong tay cũng bắt đầu ma sát soàn soạt.
Nếu giải quyết ma vật này, trước không nói đến việc có thể thông qua nơi ma vật xuất hiện tìm được nguyên nhân ma vật biến mất quy mô lớn. Quan trọng hơn là chuyện này truyền về Kiếp Môn xem thử còn ai dám coi thường nàng ta.
Lần đầu ra ngoài lịch luyện đã lợi hại như vậy, giải quyết một con ma vật như thế nhất định sẽ khiến người ta sùng bái.
Hơn nữa bên cạnh còn có người tận mắt chứng kiến.
Quả thật quá hưng phấn.
"Chúc mừng ngươi, có cơ hội nhìn thấy phong thái của kiếm long phượng rồi" Tô Ngư Nhi trịnh trọng nói với Dịch Phong: "Có điều ma vật này tuy lớn, nhưng tuyệt đối không phải thứ ma hạch ngươi bán cho ta có thể so sánh được."
"Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lùi được bao xa thì lùi, tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ chính mình".
"Còn nữa một lát chiến đấu giữa ta và nó sẽ rất kinh thiên động địa, bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng đừng đến gần nửa bước, nếu không với ngươi mà nói sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đã hiểu chưa?"
Tô Ngư Nhi trịnh trọng dặn dò.
Dịch Phong gật đầu.
Lùi qua một bên.
Thấy Dịch Phong lùi qua bên cạnh, gương mặt xinh đẹp của Tô Ngư Nhi cũng trở nên nghiêm túc.
Là trận chiến lịch luyện đầu tiên nhất định phải thu được chiến quả tuyệt đẹp.
Tay ngọc khẽ động, trường kiếm trong tay nhẹ rung chuyển, sau đó nguyên khí bao trùm, ánh sáng chói mắt tỏa ra xung quanh.
Ngay sau đó một lá bùa đánh ra, trên người nàng ta xuất hiện một màn sáng trong suốt lấp lóe ánh sáng, phòng ngự hoàn hảo quanh người nàng ta.
Lại mười tám lá cờ được nàng ta vung ra, dựng thẳng bay lên trời, sau đó dùng một loại tổ hợp ảo diệu phân bố xung quanh cắm xuống đất, giữa những lá cờ có ánh sáng liên kết với nhau, bao vây Tô Ngư Nhi ở giữa, tăng cường phương diện nào đó cho nàng ta.
Tay ngọc Tô Ngư Nhi lại khẽ động kết thành thủ ấn phức tạp, khi thủ ấn cuối cùng rơi xuống, một quyển trục lấp lánh kim quang bay lên không, cột sáng từ trong quyển trục chiếu xuống mạnh mẽ khóa chặt ma vật hai đầu, khiến ma vật hai đầu suy yếu về mặt nào đó.
Cuối cùng một ngụm tỉnh huyết rơi xuống, nhỏ vào trong ngọc giản trên tay Tô Ngư Nhi, vầng sáng cầu vòng của ngọc giản rực rỡ, cuối cùng hóa thành ngôi sao ngưng kết dưới đất, sau đó ngưng tụ thành một con hùng sư lập lòe ánh sáng vàng kim trợ trận giúp nàng ta, gầm một tiếng phát ra âm thanh uy vũ.
"Màn chắn phòng hộ".
"Tăng, giảm, còn có chiến sủng trợ trận!"
"Chơi lớn thật."
"Đây chính là thực lực của người tu luyện sao?"
Dịch Phong ở bên cạnh quan sát trận chiến không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Không khỏi vô thức nhìn thanh kiếm sắt sắp rỉ sét trong nhẫn của mình cùng con ốc sên nằm bò sống sở chết dỡ kia.
Đúng thật là chênh lệch rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận