Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1778: Cũng nên có người cõng nồi đúng không (1)

“Đúng thế! Giao tộc Thiên Long có thể nói là mạnh nhất của Hải tộc, so sánh với tộc này, ngư tộc Tầm Long chẳng qua chỉ là cá thối tôm nát!”
“Bắc Minh Hải Hoàng càng là rác rưởi!”
Một hồi tiếng trách mắng truyền đến, Sư Thiên Xuyên đều nghe đến mở to mắt.
Lời kịch của hắn bị cướp hơn phân nửa.
Cái này thì cũng thôi đi.
Hóa ra, giao tộc Thiên Long lại lợi hại như thế?
Lẽ nào là hắn qua loa rồi?
Trong một đám người mơ hồ nhìn nhau.
Đột nhiên Dịch Phong đã có tinh thần, nghiêm túc nhìn về phía Giải Đế.
“Ngươi nói thật?!”
Giải Đế ôm quyền bước lên trước một nước, cả mặt trang nghiêm!
“Tiên sinh, việc này vô cùng chính xác!”
“Phân chi của Hải tộc rất nhiều, nhưng chỉ có giao tộc Thiên Long vô cùng ngang ngược, thống ngự Nhân tộc làm nô, chính là ỷ vào bọn họ là bộ tộc có chiến lực mạnh mẽ, trong âm thầm giao tộc Thiên Long đã là sự tồn tại mạnh mẽ của Hải tộc!”
“Nếu như ngài không tin, có thể chứng thực với Sư đảo chủ, Long Hoàng Ngao Bộ Đông và bốn đại long tướng lợi hại như thế nào, uy chấn mấy vạn dặm của Đông Hải, đến Cổ tộc đại lục như chúng ta cũng không dám trêu chọc!”
Dịch Phong càng nghe càng có hào hứng, phấn chấn nhìn về phía Sư Thiên Xuyên.
“Thật sự là như thế?”
Sư Thiên Xuyên suy nghĩ một chút, nói thật tất cả những điều mình biết.
“Tiên sinh minh giám.”
“Những điều Tạ lão nói, tại hạ cũng có biết một hai.”
“Long Hoàng Ngao Bộ Đông tu vi ngập trời, ít nhất vạn năm trước đã là đỉnh phong cửu phẩm, bây giờ là tu vi thế nào, đã không có người nào hiểu rõ, về phần tứ đại long tướng, tương truyền đều đã không dưới cửu phẩm!”
“Hoàn toàn đúng là như thế, có năm đại chiến lực này tọa trấn, đại lục cũng hiếm có người dám chọc tức!”
Nghe thấy hai người liên tiếp lên tiếng.
Hai nhân vật lớn khác cũng âm thầm líu lưỡi.
Lão già hom hem Giải Đế này, đúng thật là vô cùng xấu tính!
Nói thật giả lẫn lộn một nửa, đến Sư Thiên Xuyên cũng không cách nào phản bác, lợi dụng những điều đã biết của vị đảo chủ này, cứ như thế thổi giao tộc Thiên Long thành cường tộc đứng đầu.
Một cái nồi lớn như thế, chỉ dăm ba câu đã vung lên trên đầu Ngao Bộ Đông!
Chậc chậc.
Không ngoài dự liệu.
Giao tộc Thiên Long tai kiếp khó thoát!
Mắng thì mắng.
Hai nhân vật đứng đầu cũng là đã sớm có giác ngộ, tuyệt đối không phải loại người lòng dạ đàn bà.
Ở trước mặt đại kiếp to lớn, chỉ là sự tồn vong của một tộc nho nhỏ không đáng được nhắc đến, vốn dĩ cho rằng ba người bọn họ cũng khó tự vệ, thế mà bây giờ còn có cơ hội bảo vệ Hải tộc, đây chính là kinh hỉ ngoài ý liệu.
Nếu như thật sự có thể bảo toàn Hải tộc, giao tộc Thiên Long có chết cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Dù sao, cũng nên có người cõng nồi đúng không.
Muốn trách…
Thì trách bọn họ có mắt như mù!
Lão hồ đồ Ngao Bộ Đông này, đánh chủ kiến lên trên người khô lâu đại nhân, con trai càng là kỳ quái hơn, thế mà dám trêu chọc đến tiên sinh, đúng thật là bẫy cha mà.
Thật không hổ là cha con.
Chuyện đầu thai này, một người so với một người còn sốt ruột hơn.
Hải Hoàng và Thiên Đế yên lặng nhìn nhau, cũng thuận thế lên tiếng “tán dương”.
“Đúng là như thế, giao tộc Thiên Long cường hoành vô địch, chúng ta có liều mạng bộ xương già này cũng khó có phần thắng, toàn bộ đều dựa vào tiên sinh!”
“Không diệt giao tộc Thiên Long, thề không làm người!”
Thuận theo khẩu hiệu lại lần nữa vang vọng, cảm giác đại chiến căng thẳng lan tràn bốn phía.
Rốt cuộc Dịch Phong cũng có một chút tinh thần.
Thế mà giao tộc Thiên Long lại mạnh như thế?
Long Hoàng.
Bốn đại long tướng!
Xem ra, chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến!
Nghĩ đến đối phương cường hoành, Dịch Phong cũng trầm ổn ôm quyền lên tiếng.
“Các vị, chúng ta chính là tử thủ trong đảo, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi Long Hoàng và bốn đại long tướng đến đây!”
Tất cả mọi người cùng nhau hành lễ, cao giọng như sấm!
Nơi sâu trong Đông Hải.
Đại điện giao tộc Thiên Long.
Trong cung điện hoa lệ trống rỗng không có một bóng người, không còn ca cơ kiều mị như trước, cũng không còn tiếng cổ nhạc động lòng người, cung điện to như thế không có một người nào khác, có chút hơi trống trải tịch mịch.
Trên long án.
Long Hoàng tiều tụy trong mắt đầy tơ máu, trong tay cầm thủy linh châu xuất thần.
Có lẽ là đã nhìn dần đến quen thuộc.
Nhìn dáng vẻ con cá trê xấu xí, Ngao Bộ Đông đúng là trong mắt có nước mắt, dường như đã có thể nhìn ra được dáng vẻ từng rất tuấn tú của con trai hắn, so sánh với lúc này, tức giận đến mức hắn nghiến răng nghiến lợi!
“Đáng giận…”
“Đáng giận!”
“Liệt nhi của ta, tại sao lại biến thành trò cười như thế!”
Hùng hùng hổ hổ thật lâu, ngoài điện vang lên một hồi tiếng bước chân.
Lúc này Long Hoàng mới âm thầm lau đi nước mắt, vẻ mặt uy nghiêm ngước mắt nhìn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận