Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1128: Ngươi cho rằng bản thần chưa từng nóng nảy sao?

Lúc này Lâu Bản Vĩ đang khom mông, tay ôm tiên tinh vui vẻ hưng phấn nằm mơ.
Ba trăm viên tiên tinh.
Đã rất lâu rồi không được giàu phất lên nhanh thế này.
Hắn mơ thấy mình được ba trăm tiểu tỷ tỷ vây quanh. Ba trăm tiểu tỷ tỷ giở trò với hắn.
Phá huỷ hắn, tra tấn hắn, khuất nhục hắn...
Tất nhiên chuyện này không phải quan trọng nhất, quan nhất chính là hắn phát hiện mình có thể làm được.
Lại dài ra rồi...
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn, Lâu Bản Vĩ đang chuẩn bị làm chuyện chính sự bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Một kích cường đại của Tôn Lê trực tiếp nổ ngay trên người Lâu Bản Vĩ, làm khói bay mịt mù khắp trời, khí lực dao động khuếch tán bốn phương tám hướng, rung động lan tràn cuồn cuộn khắp nơi.
"Hừ! Chuẩn bị rút kiếm ra!"
Tôn Lê nhìn khói lửa trước mắt, cười lạnh, sau đó tiện tay vung lên, khói lửa trước mắt bắt đầu tiên tán.
Ngay khi chính giữa trận nổ hiện ra, đám người Tôn Lê vốn đang mặt mày vui vẻ đầy ý cười bỗng nhiên sắc mặt đều ngưng lại.
Bởi vì một kích này của hắn thế mà lại không đánh tan cái dáng vẻ ngông nghênh của bộ xương kia, thậm chí một vết xước cũng không có.
"Nhìn kìa, hắn đang động đậy."
Đúng lúc này, trong đám người không biết ai kinh ngạc hô to một câu.
Mọi người đều nhìn theo.
Quả nhiên.
Bộ xương khô với cái vẻ ngông nghênh bị một thanh kiếm xiên ngang mông động đậy, đang thong thả từ từ bò từ đất dậy.
Dường như còn có hơi thở mới ngủ dậy rời giường.
Đầu tiên là cuối đầu nhìn đũng quần mình một cái.
Sau đó nổi giận.
Lại thêm giận.
"Đồ chó chết nào dám làm phiền mộng đẹp của bản tra nam?"
Mặt mày Lâu Bản Vĩ bốc hoả, nhìn chằm chằm đám người Tôn Lê trước mặt.
"Hả!"
"Hắn lại có thể nói chuyện được."
"Còn có thể cử động, không phải hắn chết rồi sao?"
Không ít người không nhịn được kinh hô.
Tôn Lê cũng cảnh giác nhìn Lâu Bản Vĩ.
Rồi lại thử nhắm mắt một cái, dường như không cảm nhận được sự tồn tại của Lâu Bản Vĩ.
Hắc nở nụ cười.
"Ai dà. Chỉ là một vật chết thôi, sợ cái gì?"
Khoé miệng giương lên thờ ơ nói: "Cái bộ xương khô này có thể kiêu ngạo như vậy là vì hắn có thể cử động nói chuyện, chỉ là sau khi chết còn sót lại chút ý thức thôi!"
"Nếu còn sống, đương nhiên chúng ta không thể là đối thủ của hắn, nhưng sau khi chết rồi cũng chỉ giữ lại một hơi cuối cùng này thôi, chẳng lẽ vậy cũng không thể thu thập được hắn sao?
Được nghe Tôn Lê biết sâu hiểu rộng nói như vậy, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ta đoán là, nguyên nhân thanh kiếm này không rút ra được, e rằng là vì khẩu khí này.
"Một khi đã nói vậy..."
Nói đến đây, ánh mắt Tôn Lê khẽ híp một cái, hơi thở lạnh lẽo xộc lên, khí tức cường đại bao trùm lấy thanh kiếm vừa xuất hiện trong tay.
"Ngươi cứ để ta đưa tiễn ngươi an nghỉ hoàn toàn vậy, ta làm vậy cũng coi như làm một chuyện tốt Dứt lời.
Bàn tay hắn run lên.
Trường kiếm trong tay lập tức toả quang mang phân tán bốn phía, khí tức hùng hục lan tràn ra.
Xem ra, một kiếm này của Tôn Lê thực sự đã dùng toàn lực.
Vì tuy rằng hắn nói những lời như vậy, nhưng trong lòng lại không xem thường bộ xương kiêu ngạo này chút nào. Dù sao thì mới chịu một chưởng của hắn xong nhưng lại không hề xảy ra chút tổn thương gì, trước mặt vẫn còn nguyên vẹn rõ mồn một.
Đương nhiên.
Theo hắn đánh một kiếm này lên, hắn hoàn toàn tin rằng sẽ làm bộ xương kiêu ngạo trước mắt này mất đi tia sức lực cuối cùng.
Bởi vì một kiếm này là.
Khả Khai Sơn!
Một kiếm này đã đến đỉnh đầu của Lâu Bản Vĩ.
Trước khi kiếm tới gần, không khí xung quanh Lâu Bản Vĩ liền hoá thành hư không, bên cạnh đều là đao tước khí kình.
Dưới tình huống này, chỉ thấy một đầu ngón tay trắng loá giơ lên, xem ra là muốn dùng đầu ngón tay chặn một kiếm này.
"Quả nhiên là gia hoả không có linh trí gì".
"Vọng tưởng hão huyền dùng đầu ngón tay tiếp một kiếm này của ta, đúng là không biết tự lượng sức mình".
Tôn Lê cười lạnh.
Trường kiếm dưới sự thúc giục của hắn, rút ngắn chút khoảng cách cuối cùng.
Một chớp mắt sau.
Trường kiếm chạm vào đầu ngón tay trắng loà kia.
"Đinh Một âm thanh dễ nghe vang lên, thanh trường kiếm loé ra quang mang chói mắt kia, trong chớp mắt đã bị vỡ nát.
Tôn Lê vốn đang cười lạnh, miệng lập tức há to.
Toàn thân cũng run lên.
"Làm sao, làm sao có khả năng này?"
Hắn nhìn Lâu Bản Vĩ trước mắt tựa như nhìn thấy quỷ.
Phải biết rằng, thanh kiếm này chính là món quà Tam Sinh Môn tặng cho hắn vì đã lập nhiều đại công cho tông môn.
Cấp bậc này trong toàn bộ Tam Sinh Môn này có thể xếp cao hơn hạng ba.
tùy tiện lấy ra cũng có thể khiến cho vô số cao thủ giành nhau mua.
Chính là một trường kiếm tuyệt thế như vậy, vậy mà chỉ chạm nhẹ đã thịt nát xương tan?
Giờ phút này.
Đám người Tôn Lê cảm thấy đầu óc mình chập mạch hết rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay trống rỗng bay ra.
Tôn Lê căn bản không có cách phản kháng, cứ thế nắm cổ hắn lên.
Chớp mắt sau đã kéo hắn qua.
Lập tức hiện ra gương mặt tựa như thần chết kề sát hắn.
Khuôn mặt này trực tiếp dọa hắn đến hồn phi phách tán.
Tiếp đó làm âm thanh khàn khàn lọt vào tai hắn.
"Thứ rác rưởi ngươi ở đâu chui ra, ngươi cho rằng bản thần chưa từng nóng nảy hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận