Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1316: Bạch Hoàng hiện thân, Dịch Phong sững sờ (2)

"Ngài phải làm chủ cho chúng ta! Tên kia vô cùng hung hãn, làm cho cha con chúng ta rơi vào tình huống thế này, còn đòi tìm ngài khắp nơi, để gây ô nhục thanh danh của ngài!"
"Chúng ta chịu nhục là việc nhỏ, thanh danh của ngài là chuyện lớn, tội ác tày trời bậc này, chém đầu một trăm lần vẫn còn nhẹ chán!"
Thật không hổ là thân thích của Thánh nhân, vừa nhìn thấy Thánh nhân đến đã phát huy toàn bộ tố chất ở thế bắt nạt người khác.
Mở miệng đã sống sống chết chết.
Quá tuyệt!
Nhưng vẫn cần đổ thêm dầu vào lửa!
Nếu không.
Một hồi nữa ra tay, Thánh nhân chưa đủ bất mãn, chỉ sợ sẽ không dùng toàn lực!
Dịch Phong nghe mà càng chờ mong, thiếu chút nữa đã hô to khen hay!
Lúc này.
Hắn liền dậm chân liền xông ra ngoài, nghênh đón vận mệnh chờ đợi cái chết!
Khi hắn mở ra cửa sân.
Hứa Tiên Chỉ cả kinh run lên, sau đó cố gắng quay đầu, khóc lóc kể khổ: "Chính là hắn!"
"Chính là tên đại ác nhân này làm bẩn thanh danh của ngài, còn tuyên bố muốn tìm Bạch Hoàng !"
Những người đi đường cùng nhau thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ thương hại.
Dưới Thánh nhân đều là sâu kiến.
Người trẻ tuổi kia không biết trời cao đất rộng, lại coi hai người này là kẻ trộm rồi bắt lại, đắc tội Thánh nhân, hôm nay sợ là sắp phải chết.
Nhưng một giây sau.
Chỉ nghe hai tiếng chát chát!
Vậy mà lại là hai cha con Hứa Tiên Chỉ bay sang một bên, biến mất trong chớp mắt tựa như diều đứt dây!
Sống chết không rõ!
Phi thẳng va nát mấy gian phòng bị vứt bỏ !
Mọi người kinh ngạc!
Bạch Hoàng lại tiếp tục tiến về phía trước, không để ý hết thảy xung quanh.
Dung nhan tuyệt thế kia lộ ra sự dịu dàng chưa bao giờ có.
"Đã lâu không gặp..."
Lời nói dịu dàng nhưng nổ vang như sấm dậy.
Người qua đường choáng váng.
Bóng người đen nghịt, tất cả đều há miệng thành hình chữ "O"!
Cái gì?
Chuyện này rốt cục là sao?
Đáng ra phải là Thánh nhân tức giận rồi trừng phạt tên kia chứ? ?
Ngay cả Dịch Phong, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Thay vào đó.
Là một loại sững sờ tới cực độ.
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp mình biết đã lâu đang chậm rãi đi tới.
Dịch Phong triệt để ngây người tại chỗ!
"Bạch Phiêu Phiêu! ?"
Thì ra Bạch Hoàng lại là cô gái này!
Con mẹ nó, chuyện này là sao? !
Dịch Phong sững sờ.
Hắn thật không nghĩ tới, Thánh nhân Bạch Hoàng trong truyền thuyết vậy mà là Bạch Phiêu Phiêu!
Nhìn cô gái trước mắt, trong mắt xanh tràn đầy dịu dàng.
Lời kịch hắn sớm chuẩn bị, còn có một loạt thủ đoạn lôi kéo thù hận, toàn bộ đều không phát huy được tác dụng!
Kỹ năng diễn xuất mới tôi luyện xong cũng mất đất dụng võ.
Nhìn hai cha con Hứa gia bị đánh bay, giờ khắc này, hắn dùng gót chân suy nghĩ cũng có thể đoán được hai tên họ Hứa kia căn bản không có quan hệ gì với Bạch Phiêu Phiêu.
Hắn bị lừa!
Hết thảy đều là hiểu lầm.
Nhưng quanh mình có vô số ánh mắt nhìn tới, hắn đã thành tiêu điểm nơi đây!
Phối hợp với bầu không khí.
Dịch Phong chỉ có thể hỏi một câu mang tính thăm dò.
"Ách... Ngươi có thể giết ta không?"
Đây là loại kịch bản gì? !
Đám người hoàn toàn sững sờ, bộ não cảm giác không kịp phản ứng!
Ngay cả Tô Tiệp cũng phải sững sờ.
Chỉ có Bạch Phiêu Phiêu là chỉ ngây người một lát, sau đó lấy tay áo khẽ che môi đỏ, trong mắt lộ ra ý cười.
"Đã lâu không gặp, ngươi vẫn thú vị như vậy..."
Nụ cười yêu kiều như trăng sáng giữa trời, lại như gió xuân thổi vào mặt.
Cho dù là người qua đường cũng thấy trái tim đang rung động.
Nhưng khi nhìn thấy trong mắt Bạch Hoàng chỉ có người đàn ông kia.
Lại hồi tưởng mới lúc nãy người này gọi thẳng tên của nàng một cách vô cùng thân mật...
Lập tức!
Trong không khí tản ra mùi chua chát, ghen tị hâm mộ!
Đồ đần cũng có thể nhìn ra!
Người ta quen biết đã lâu, mà quan hệ còn rất tốt!
Ghê gớm thật!
Nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu cười khẽ.
Dịch Phong cũng cười để làm dịu không khí lúng túng.
"Ha ha..."
Coi như không cam lòng thì hắn cũng biết chuyện muốn chết đã không thể tiến hành!
Thật lâu không gặp.
Người xưa lại lần nữa trùng phùng, mắt nhìn cô gái đã từng nhớ nhung, hôm nay đột nhiên xuất hiện, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng cũng có mấy phần vui vẻ.
Đây xem như là điều may mắn trong vô số bất hạnh đi.
Mà ở trong mắt Bạch Phiêu Phiêu.
Nhìn nụ cười mất tự nhiên này, nhịp tim của nàng không tự giác bắt đầu gia tốc.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Phong có thái độ như thế.
Mấy năm trôi qua mà mọi chuyện cứ như mới xảy ra hôm trước.
Lại lần nữa trùng phùng.
Tựa như một giấc chiêm bao, đẹp đẽ lại khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Lại hồi tưởng lời nói lúc nãy.
Trái tim Bạch Phiêu Phiêu nhảy lên không thôi, không còn quan tâm tới xung quanh nữa.
Ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Khuôn mặt thanh tú mong nhớ ngày đêm kia.
Suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn nhỏ giọng hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
"Nghe nói... Gần đây ngươi vẫn luôn tìm ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận