Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 433: Một đàn?

Nhưng mà Dịch Phong chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Hắn đã phát hiện ra con rết kia từ từ lâu rồi, thế nên hắn cũng chẳng thấy hiếm lạ gì.
Về việc có thêm một con rết thì hắn thấy cũng chả sao cả.
Suy cho cùng thì hắn cũng vô cùng hiểu rõ việc bộ xương khô rách nát Lâu Bản Vĩ này thích chơi cùng với các loại động vật.
"Phải ra ngoài đúng không?"
Dịch Phong nhìn bọn họ một cái rồi nói.
"Ừm ừm ừm".
Lâu Bản Vĩ gật đầu như giã tỏi.
"Đi đi".
Dịch Phong vẫy tay, đồng thời nhìn về phía mấy con dã thú ở bên cạnh, nói: "Nếu như muốn ra ngoài thì tiện thể trông coi bọn chúng đó".
Thấy thế, hai mắt Lâu Bản Vĩ đột nhiên sáng lên.
Vội vàng gật đầu.
"Đúng rồi".
Dịch Phong vừa mới rời đi thì đột nhiên quay đầu lại, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Nếu như có thời gian thì ngươi giúp ta đi bắt thêm hai con đã thú trở về, không kém hơn mấy con này là được."
Nói xong rồi Dịch Phong quay người rời đi.
Tiếp tục đi làm việc của lò nung.
Vì thế nên thả đám này ra ngoài thì Dịch Phong cũng đỡ lo hơn.
Hơn nữa Lâu Bản Vĩ có thể chơi với đám động vật này thân thuộc như thế, nói không chừng còn thật sự có thể giúp hắn bắt thêm mấy con dã thú tốt về nữa.
Dù sao thì hắn cũng có một ngọn núi to như thế, mà lại chỉ có bốn con dã thú thì cũng không hay lắm.
Dịch Phong cực kì hài lòng với kế hoạch trước mắt này.
Gỗ để điêu khắc chạm trổ thì có hai lão già kia chịu trách nhiệm rồi, công nhân cũng có Hám Thiên Khuyết đang tuyển dụng, bây giờ bắt đã thú thì có Lâu Bản Vĩ lo, hắn chỉ cần chủ trì đại cục trên đảo là được rồi.
"Khánh ơi, nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa".
Sau khi Dịch Phong đi thì Lâu Bản Vĩ không nhịn được mà nói:
"Xem ra chuyện của ngươi chủ nhân cũng biết rồi, suy cho cùng thì bình thường chủ nhân cũng không cho chúng ta chạy loạn lung tung, lần này tự dưng lại cho chúng ta ra ngoài, không phải vì nguyên nhân này thì còn có thể là vì cái gì chứ".
"Thế nên, người đừng thấy chủ nhân bình thường keo kiệt, lắm nhảm càm ràm chúng ta, trên miệng tuy không nói nhưng trên thực tế thì đối xử với mọi người đều rất tốt, ngươi cần ghi nhớ ở trong tim, cần cảm ơn nghe chưa."
Lâu Bản Vĩ tâm huyết dạy dỗ mà nói.
"Đại ca, không cần ngươi nói thì ta vẫn luôn ghi nhớ những ân tình của chủ nhân ở trong lòng, lúc đó ta chính là một con chó bị rơi xuống nước, chính là chủ nhân đã cứu ta".
"Mà ta cũng từ một con tiểu yêu nho nhỏ đã trở thành một con đại yêu như ngày hôm nay, cũng toàn bộ là vì chủ nhân hết".
"Quan trọng nhất là, không có chủ nhân thì ta làm sao có thể nhận một người tốt như ngươi làm đại ca như thế này được chứ?"
Cẩu tử nói với vẻ mặt thâm tình.
"Lời này nghe được đấy."
Lâu Bản Vĩ rất chỉ là hài lòng, sau đó vẫy vẫy tay nói: "Đi, mấy huynh đệ, chúng ta cùng đi tới bộ lạc Phệ Thiên Lang Yêu thôi, đi đón tiểu Khánh Tử nào."
"Oa đi thôi."
Mấy huynh đệ thốt lên âm thanh vui sướng hưng phấn, đưa theo mấy con dã thú đang bị xích ở trên cây rồi bắt đầu chạy.
"gào !"
"Gừ !"
"gào !"
Nhưng mà Hắc Vũ đang bị trói ở trên cây lại phát ra tiếng kêu đau đớn giận dữ.
Đối với bọn họ mà nói, với thân phận như này lại rơi vào kết cục thảm hại đến thế, toàn bộ đều là vì nhân loại đáng chết kia.
Mà bọn họ không thể thi triển tu vi được, không thể thoát khỏi trói buộc được cũng chính vì tên nhân loại kia đã đặt xiềng xích lên cơ thể chúng.
Nhưng mà nếu như cái tên nhân loại kia khống chế bọn họ thì cũng thôi đi.
Mặc dù cực kỳ giận dữ, nhưng mà bọn họ không thể không công nhận, quả thật cái tên nhân loại này vô cùng khủng bố, khủng khiếp tới mức không nên tồn tại trên Tiên Giang đại lục này.
Thế nên, khi ở trước mặt tên nhân loại này thì bọn họ tạm thời cần phải nhẫn nhịn.
Nhưng mà con mẹ nó nữa chứ, từ lúc nào mà một bộ xương khô hồn phi phách tán, một con rết, một con chó, còn thêm một con gấu lại cũng có thể khống chế bọn họ chứ?
Làm như thế thì uy nghiêm của Yêu Tiên đặt ở chỗ nào chứ?
Đặc biệt là Hắc Vũ.
Mấy kẻ nhỏ bé như con kiến kia dám cả gan khống chế hắn ư?
Cho nên vừa rồi, bốn con thú cũng cùng có chung một cách nghĩ, đồng thời cũng hét lên một tiếng phẫn nộ.
Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng mà bọn họ là yêu thì cũng có sức ép của yêu, tồn tại một cách chân thực.
Hệt như là bốn con hổ, chỉ là bị trói lại mà thôi, nhưng tiếng hét và sức ép phát ra vẫn có thể khiến những con chuột con thỏ nhỏ sợ hãi chấn động.
Thế nên.
Dưới tiếng gào thét của họ, bộ xương nhỏ kia, con chó nhỏ kia còn không bị dọa sợ mà ngoan ngoãn quỳ xuống à?
Tuy nhiên.
Điều khiến cho bọn họ hoàn toàn thất bại là, đối mặt với sức ép của bọn họ thì mấy huynh đệ kia không hề bị dọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận