Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 821: Điều kiện mở (1)

Khuôn mặt đó đập thẳng vào mắt của nàng ta. Nhất thời khiến nàng ta ngơ ngác tại chỗ, trong đầu như có sấm nổ vậy.
"Cái gì?"
"Hóa ra lại là hắn?"
"Chuyện này sao có thể chứ?"
Chỉ cần nhìn góc nghiêng của khuôn mặt, Khương Hồng đã nhận ra hắn.
Khuôn mặt này thật sự quá quen thuộc với nàng.
Lúc này hoàn toàn không có cách nào có thể tả lại sóng to gió lớn trong lòng nàng ta.
Điều này quả thật rất khó tin.
Cái người tài giỏi cái gì cũng biết này, hóa ra lại chính là người tiên nhân mà nàng ta gặp qua mấy lần ở trên đảo.
Nàng ta cảm thấy ông trời dường như đang trêu đùa nàng ta vậy.
"Ồ, là ngươi à".
Lúc này, Dịch Phong cũng nhìn qua đây và nhận ra Khương Hồng, cười rồi nói:
"Không ngoài dự tính của ta, cuối cùng ngươi vẫn là đến chỗ của ta.
Đối với sự xuất hiện của Khương Hồng.
Dịch Phong lại chẳng có chút bất ngờ nào.
Đảo Ám Ảnh này nói lớn không phải là lớn, nói nhỏ cũng chẳng phải là nhỏ.
Tuy nhiên trên đảo nơi xanh tươi chính là chỗ này của hắn, chỉ cần người trên đảo biết đến nơi này, đương nhiên sẽ không thể không đến.
Khương Hồng mở to mắt.
Hắn... hắn đây là đã biết ta sẽ đến đây từ trước?
Khương Hồng thấy rất khó tin.
"Đúng vậy, ngay từ đầu ta đã biết ngươi sẽ đến đây".
Dịch Phong trực tiếp nhìn rõ được ý nghĩ của Khương Hồng, nhàn nhạt cười nói:
"Có điều ngươi, cố chấp lại rất nghịch ngợm, nếu như tin tưởng ta sớm một chút, sao phải chịu nhiều khổ cực như vậy chứ?"
"Ta..."
Bản thân nàng ta định phản bác lại thì hình ảnh Dịch Phong lúc đầu hiện rõ rành rành ngay trước mắt.
"Ngươi từ bỏ đi, tiên nhân không thể nào sống sót được..."
"Không cần phải vùng vẫy vô vị như vậy nữa, không có ai trên đảo này có thể sống sót được..."
"Ngươi cũng là tiên nhân, sao lại tự tin như thế chứ..."
Vừa nghĩ lại đến đây.
Khuôn mặt của Khương Hồng ửng đỏ, chỉ cảm thấy không thể đối mặt trực diện được, hận không có một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng nói gì thì nói.
Ai mà biết được ngài là một người tài giỏi tinh thông mọi thứ chứ!
Ngài cải trang thành tiên nhân, gặp ai người đó cũng không tin ngài được chưa.
"Được rồi, nếu đã đến rồi thì phải sống cho thật tốt!"
"Ta về phòng trước, còn có chuyện gì không".
Dịch Phong xua tay, nói xong lập tức bước về phòng.
Mà khi Dịch Phong đi, đâm người lập tức vây quanh Khương Hồng.
"Khương tiểu thư, lúc nãy cô vừa nói chuyện với tiên sinh, hai người quen biết nhau từ trước sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, cô và tiên sinh từng tiếp xúc?"
Đám người đều vây lại ép hỏi.
"Á, đúng là như vậy..."
Khương Hồng ngại ngùng đáp, dưới ánh mắt háo hức của đám người, cuối cùng nàng ta cũng kể lại chuyện mình gặp Dịch Phong khi vừa mới lên đảo cho đám người nghe một lượt.
"Ai da, Khương tiểu thư cô thật là ngốc mà!"
"Đúng thế đúng thế, con sói đó vừa nhìn là biết do tiên sinh giết mà."
"Đúng vậy, còn có cá phệ hồn, đó chính là cá phệ hồn thật đó, nhưng với thực lực của tiên sinh, đương nhiên không sợ chúng rồi, cô cũng thật là, còn ngốc nghếch cho rằng ngư nhân súc đó vô hại, cũng may là cô may mắn, nếu không sớm đã chết rồi."
Đám người bàn tán không ngừng.
Bọn họ nói khiến sắc mặt đỏ của Khương Hồng đỏ đến tận cổ, cố gắng giải thích:
"Lúc đó ta vốn không hề biết thực lực của tiên sinh mà".
"Nhưng nói gì thì cũng là thật, cô lúc đầu coi nhẹ tiên sinh như thế, tiên sinh không những không trách phạt tý nào, vừa nãy còn ôn lại chuyện cũ với cô, cho thấy tiên sinh rất xem trọng cô!"
"Lục lão quái nói không sai, tiên sinh vừa nhìn là đã rất coi trọng cô.
"Khương tiểu thư, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn".
"Đúng vậy, sau này ở trước mặt tiên sinh, xin hãy nói giúp chúng tôi mấy câu hay ho".
"Sau này xin cô giúp đỡ."
Nhất thời, thái độ của đám người đối với Khương Hồng thay đổi rất lớn.
Bởi vì rất có khả năng Khương Hồng sẽ trở thành tâm phúc của tiên sinh trong tương lai.
Đối với chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Dịch Phong hoàn toàn không biết, tìm và thần đều đắm chìm trong tu vi của bản thân.
Nói thật ra.
Cho dù biết bản thân bây giờ rất mạnh, nhưng trong lòng Dịch Phong vẫn có chút không hiểu.
Ví dụ.
Tất cả những người tu tiên ai nấy cũng đều có tiên nguyên, hắn căn bản không có.
Còn về tu luyện.
Đến bây giờ hắn cũng không biết nên tu luyện như thế nào.
Nuốt khí nạp khí?
Ngay cả xì hơi còn không thả ra được một cái.
Hơn nữa người khác chỉ cần Luân Hồi Tiên Cảnh đều có thể dời non lấp biển, còn hắn lại chả làm ra được cái gì.
Ngấy ngày nay.
Dịch Phong đều đang nghĩ về vấn đề này.
Mặc dù nói giờ đây trở lại cuộc sống an nhàn, nhưng tiền để của cuộc sống an nhàn là đảm bảo, cũng phải có thực lực mới được.
Cho nên mới cấp bách làm rõ rốt cuộc thực lực của bản thân là chuyện như thế nào.
Vả lại, có lúc không kìm được khí tức, cũng sẽ thỉnh thoảng giả vờ ở trước mặt người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận