Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 784: Không có linh khí (1)

Ổ bên ngoài bí cảnh ngoại môn, Liễu Ngôn và trưởng lão thủ vệ còn chưa có rời đi đang đứng tại chỗ nói chuyện.
Một vị trưởng lão trong số đó thở dài một hơi, vẻ mặt lo lắng: "Bí cảnh ngoại môn này, e rằng đây là lần cuối cùng nắm giữ ở trong tay Tinh Thần Phong chúng ta".
Liễu Ngôn cũng cười khổ, vừa bất đắc dĩ lại không cam lòng:
"Đúng vậy."
"Những năm gần đây, Quách Thế Kiệt đã thèm nhỏ dãi bí cảnh ngoại môn của chúng ta từ lâu, mâu thuẫn giữa Nhật Nguyệt Phong và Tinh Thần Phong chúng ta cũng bắt đầu từ khi chúng ta tìm được cái bí cảnh này rồi không ngừng lại".
"Kéo dài nhiều năm như vậy, lần này sợ là rất khó tiếp tục kéo dài thêm nữa."
Vị Tam trưởng lão của Tinh Thần Phong kia nghe tới đây lập tức căm phẫn bất bình:
"Thật sự là đáng giận, dựa vào cái gì? Cái bí cảnh ngoại môn này vốn là do người trong Tinh Thần Phong chúng ta vô tình phát hiện ra."
"Dựa vào cái gì mà Quách Thế Kiệt muốn là chúng ta phải nhường cho Nhật Nguyệt Phong bọn họ!"
Bí cảnh ngoại môn này vốn là do người của tinh thần Phong trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ vô tình phát hiện ra ở một chỗ vô cùng hẻo lánh.
Về sau được tông môn dùng bí pháp liên kết tới Nhật Nguyệt Tông, coi như là để cho tông môn sử dụng.
Nhưng bởi vì đây là do người của Tinh Thần Phong tìm được, cho nên vẫn luôn để cho Tinh Thần Phong quản lý.
Nói là cả tông môn đều có thể dùng, nhưng vì sợ linh khí thai nghén ra bị sử dụng vượt quá giới hạn, cho nên mỗi một phong đều có số lần giới hạn.
Chỉ có người của tinh thần Phong bởi vì quản lý nơi này, số lần sử dụng nhiều hơn những phong khác rất nhiều.
Nhưng bởi vì bí cảnh này vốn là do Tinh Thần Phong tìm được cho nên Nhật Nguyệt Tông cũng tùy ý cho bọn họ sử dụng.
Thế nhưng Quách Thế Kiệt lại không cảm thấy như thế.
Hắn ta thèm nhỏ dãi đã lâu. Bởi vì điều này, Quách Thế Kiệt đã bắt đầu đối chọi gay gắt với Tinh Thần Phong.
Vị trưởng lão kia lắc đầu, dù sao cũng là tông chủ tự mình lên tiếng, lần đại hội thí luyện đệ tử này, chỉ cần đệ tử của phong nào đạt thành tích tốt thì bí cảnh ngoại môn sẽ thuộc về phong đó".
Tam trưởng lão nghe vậy: "hừ" một tiếng từ trong lỗ mũi:
"Tông chủ rõ ràng đã biết được tâm tư của tên Quách Thế Kiệt kia, cái gì mà bí cảnh ngoại môn chỉ nên thuộc về cường giả cơ chứ "Kê yếu dùng thì chính là phung phí của trời."
"Nếu không phải mấy năm nay Quách Thế Kiệt dùng thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu đào đi rất nhiều tài nguyên hữu dụng, Tinh Thần Phong chúng ta làm gì đến nông nỗi chiêu mộ không được hạt giống tốt chứ!"
"Có bản lĩnh thì để hắn ta tự mình đi tìm một bí cảnh đi, ta thấy tông chủ đúng là thiên vị Nhật Nguyệt Phong mà".
Liễu Ngôn cũng thở dài, ngăn không cho Tam trưởng lão nói tiếp:
"Tông chủ đã lên tiếng rồi!"
"Lân đại hội thí luyện đệ tử này, chúng ta cũng không có phần thắng gì".
"Cứ để cho bọn họ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hưởng dụng thật tốt đi".
"Cái gì mà lần cuối cùng, chúng ta nhất định không thể nhường lại cái bí cảnh này!" Tam trưởng lão lên tiếng: "Bây giờ chúng ta vốn đã bị Nhật Nguyệt Phong đè ép khi nhục, nếu còn nhường lại bí cảnh, chẳng phải bọn họ sẽ càng kiêu ngạo hơn sao?"
"Vậy thì bọn họ sẽ còn ức hiếp sỉ nhục Tinh Thần Phong của chúng ta đến tình trạng nào nữa?"
"Tam trưởng lão nói rất có lý." Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng trả lời: "Tóm lại, chúng ta cần phải cố gắng hết sức để giữ lại cái bí cảnh này."
Liễu Ngôn không lên tiếng, vẻ mặt ngưng trọng. Nàng ta trầm mặc giây lát, chỉ nói: "Ta đi về trước, hai ngày sau ta sẽ quay lại đón bọn họ."
"Làm phiền các vị trưởng lão trông coi cửa bí cảnh."
"Được" Mấy vị trưởng lão lên tiếng đáp lời.
Liễu Ngôn đang chuẩn bị rời đi, bất chợt nghe thấy một tiếng "âm" vang dội.
Nàng ta quay đầu, lại nhìn thấy cửa bí cảnh chậm rãi mở ra.
Mấy vị trưởng lão và Liễu Ngôn đều hoa cả mắt.
Ngay sau đó, chỉ thấy có đệ tử lục đục từ bên trong hùng hổ đi ra.
"Sao các người lại đi ra rồi?" Liễu Ngôn ngạc nhiên.
Dương Nghị đi ở đầu đám người, vẻ mặt buồn bực nói: "Linh khí bên trong xuất hiện vấn đề".
"Mặc dù lúc vừa mới tiến vào cũng không có nhiều như dự liệu, có điều cũng tạm được. Kết quả theo thời gian trôi qua lại càng ngày càng ít".
"Bây giờ ngay cả một chút linh khí cũng không có."
"Còn không bằng ở bên ngoài tu luyện nữa".
Các đệ tử bên cạnh cũng hùa theo lời của Dương Nghị nói.
"Sao có thể như vậy được?" Liễu Ngôn nghe vậy khiếp sợ không thôi: "Sao lại không có được chứ?"
Nàng ta nhìn về phía một người duy nhất không có hùng hổ nói chuyện là Dịch Phong.
Dịch Phong bắt gặp ánh mắt của Liễu Ngôn nhìn về phía mình, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận