Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2200: Thần Vĩnh Kiếp (2)

“Các ngươi thừa dịp bản tọa không ở đây, đánh lén tộc ta, không dám chính diện chống lại tộc ta, thi dùng loại kế điệu hổ ly sơn âm hiểm này, lúc này còn âm dương quái khí!”
“Có thể nhẫn nại, nhưng không thể chịu nhục?!”
Nghe thấy lời này, Lâu Bản Vĩ chậm rãi nhìn lại, khuôn mặt bên trong áo choàng đều là vẻ xem thường!
“Ta nhổ vào!”
“Đúng thật là cho ngươi thể diện mà!”
“Loại người rác rưởi như ngươi, còn phải dùng kế điệu hổ ly sơn? Mẹ nó, bớt dát vàng lên mặt mình đi, ngươi cũng được coi là hổ? Sâu róm còn tạm được!”
Nói xong, Lâu Bản Vĩ bước ra một bước, ý trào phúng trong giọng nói càng đậm hơn.
“Không phải vừa rồi có người cầu xin ngươi cứu mạng sao?”
“Tại sao ngươi không đi?”
“A, Ma tộc rác rưởi nào đó tự xưng là hổ, thế mà lại thấy chết không cứu, hình như còn bị người ta mắng là lão lục đó.”
Mấy câu nói liên tiếp, Đồ Đằng nghe đến sắc mặt xanh đỏ đan xen!
Hắn ta không muốn đi sao?
Rõ ràng là vừa rồi bị trấn áp, căn bản hữu tâm vô lực!
Rõ ràng là bị tình thế bức bách, bất đắc dĩ mới phải chịu loại khuất nhục này, chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân bị diệt, kết quả lại bị đối phương dùng làm trọng điểm lên tiếng mỉa mai, đây rõ ràng là giết người tru tâm mà!
Trong nhát mắt.
Lửa giận của Đồ Đằng đại nhân tăng cao vạn trượng, tiếng gào thét trở nên vô cùng điên cuồng!
“Đáng giận!”
“Ngươi thật sự là bắt nạt ma quá đáng!”
“Ngươi đầu tiên là khi nhục bản tọa, tiếp đó diệt truyền thừa của tộc ta, loại huyết hải thâm thù này thề không đội trời chung! Cho dù bản tọa liều mạng đến thần hồn câu diệt, cũng phải khiến ngươi trả cái giá thật lớn!”
Nói xong, ma nguyên quanh người Đồ Đằng cuồn cuộn, một đường xé nát cái ghế dài ở trên đầu, hóa thành bóng đêm vô tận bay ở trên không trung khặc khặc cười to!
“Bản tọa tốt xấu gì cũng kế thừa một chút sức mạnh Ma Thần, cùng là Thần Cảnh như ngươi! Ngươi đã sớm không bằng năm đó, lại dám khinh thường bản tọa, trầm mê sắc đẹp muốn tự ý rời khỏi phong ấn, thì ngươi sẽ phải trả cái giá thật lớn!”
“Cho dù bản tọa tự nổ, cũng phải đồng quy vô tận với ngươi!”
Tiếng cười to dữ tợn vang vọng trên không trung, Sí Ly đã bị hù dọa cho run rẩy.
Nhưng mà.
Lâu Bản Vĩ nhìn con mắt khổng lồ điên cuồng kia ở trên không trung, lại là khóe miệng hơi nhếch lên, hàm răng trắng sáng nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy cảm khái.
“E rằng là ngươi đã tính sai một việc.”
“Ta đúng là không còn bằng năm đó, nhưng chỉ là không bằng bản thân mình năm đó, mà không phải là không bằng loại người cặn bã như ngươi.”
Vừa mới dứt lời.
Tay trái Lâu Bản Vĩ giơ nhẹ lên, năm ngón tay tùy ý nắm lại ở trên không trung!
Oanh!
Một cỗ sức mạnh đáng sợ không cách nào dùng ngôn từ để miêu tả, càng khiến cho thế giới này bị khóa kín, Đồ Đằng phảng phất như bị bàn tay vô hình nắm lấy cổ họng, đúng là không cách nào động đậy được, mặc cho có vô hạn ma nguyên, cả người cũng giống như ở trong vũng bùn không cách nào cảm ứng được, chỉ có thể không ngừng giãy giụa.
Trong nháy mắt.
Đồ Đằng bị hù dọa cho sắc mặt đại biến, quanh người không ngừng run rẩy, đến nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
“Không…”
“Đây. Tuyệt đối không thể nào!”
“Bản tọa có truyền thừa một bộ phận sức mạnh của Ma Thần, đáng ra… Phải ngang bằng sức lực với ngươi mới đúng, bây giờ thực lực cùng là Thần Cảnh, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy!”
Nhìn con mắt khổng lồ Đồ Đằng không ngừng run rẩy, Lâu Bản Vĩ im lặng thở dài.
“Ai.”
“Rác rưởi đến cùng cũng là rác rưởi.”
“Ngươi tự đem bản thân mình biến thành bộ dáng quỷ quái này, liều sống liều chết cũng chỉ là chạm đếm một chút bậc cửa, chẳng qua miễn cưỡng biết được thế nào là thần mà thôi.”
“Đáng tiếc, cho dù cùng là Thần, nhưng khoảng cách hai bên cũng không phải là điều mà ngươi cơ thể tưởng tượng được.”
“Bản tra nam cũng không phải là Thần mà trọng miệng ngươi gọi, mà chính là Thần Vĩnh Kiếp!”
Nói xong, trong mắt Lâu Bản Vĩ hiện lên vẻ lạnh lùng, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu không phải sợ chơi chết ngươi, ảnh hưởng đến đại kế thu thập tâm thế giới Ma Giới, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, làm sao bây giờ còn đến lượt ngươi tự dát vàng lên trên mặt mình?”
Một câu nói sau cùng, hoàn toàn đánh tan sự tự tin của Đồ Đằng.
Con mắt khổng lồ kia ở trên không trung không ngừng run rẩy, vẻ bối rối tuôn ra giống như thủy triều!
“Không đâu… Không đâu!”
“Ta trải qua vạn cổ khổ tu mới chạm được đến tầng bậc bây giờ, không thể nào…”
Tiếng kinh ngạc khó tin của Đồ Đằng còn chưa nói xong.
Lâu Bản Vĩ đã chậm rãi nắm chặt năm ngón!
“Răng rắc!”
Sau một tiếng vang giòn, con mắt khổng lồ Đồ Đằng rơi vào mơ hồ, tiếp đó bóng dáng trên không trung tiêu tán như mây khói, thần hồn hoàn toàn tiêu tán, đến chết cũng khó mà tin được, hắn ta sẽ không thể chịu nổi một đòn này như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận