Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1111: Đồ bổ

Mà sự xuất hiện đột ngột của con rết này tất nhiên khiến Phong Vân Tông phải cảnh giác, gần như tất cả mọi người đều dời mắt nhìn về phía hắn ta, trên phi thuyền đen ngòm, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động lỗ pháo nhắm chuẩn vào con rết kia.
Nhưng đối mặt với tất cả chuyện này, con rết hoàn toàn làm lơ, đời bước chân chậm rãi từ phía xa đi về phía sơn môn Vân Kiếp Môn.
Dáng về không nhanh không chậm kia hoàn toàn không xem ai ra gì.
"Nè, đứng lại".
Cuối cùng trên boong tàu phi thuyền Phong Vân Tông, đại trưởng lão Chu Tùng của Phong Vân Tông cũng lên tiếng cảnh cáo nói: "Phong Vân Tông đang làm việc, người không liên quan mau chóng rời đi".
Con rết liếc ông ta, không thèm để ý.
"Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Chu Tùng cũng là người hung ác.
Tất nhiên ông ta nhìn ra con rết xuất hiện vào lúc này không phải chuyện ngẫu nhiên.
Tư thế này e rằng là muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai tông, nếu không nghe lời cảnh cáo vậy ông ta chỉ đành tiên hạ thủ vi Cường.
"Còn chưa có ai dám giương oai trước phi thuyền của Phong Vân Tông đâu, cho hắn ta bài học đi".
Đại trưởng lão trực tiếp hạ lệnh.
Gần như cùng lúc khi ông ta hạ lệnh, một lỗ pháo trên phi thuyền bắn ra luồng năng lượng xung kích mạnh mẽ, lao về phía con rết với khí thế khủng khiếp.
Không có bất kỳ trì hoãn nào, đòn tấn công đó rơi trên người con rết.
Nhưng chuyện khiến Chu Tùng không ngờ là đòn tấn công này rơi trên lớp vỏ cứng cáp của con rết chỉ lóe lên hai tia lửa, trừ chuyện đó ra ngay cả một vết rạch cũng không có.
"Cái gì?"
Trận trong trận ngoài, nhóm người của Vân Kiếp Môn và Phong Vân Tông đồng thời phát ra âm thanh khó tin.
Đạn pháo như vậy về mặt cơ bản tương đương với một đòn tấn công toàn lực của tầng chín Kiếp cảnh, không ngờ ngay cả phòng ngự của con rết cũng không phá nổi!
"Tấn công tiếp cho ta!"
Chu Tùng cũng là người hành động nhanh gọn mạnh mẽ, nếu đã nã pháo tất nhiên không có đạo lý dừng lại, nhất là sau khi biết con rết không phải loại lương thiện càng không thể để con rết phản ứng lại tấn công.
Cho nên ngay sau khi ông ta dứt lời, mấy chiếc phi thuyền biến động, từng lỗ pháo đen ngòm nhắm chuẩn vào con rết.
"Ầm, Ầm, Ầm..."
Sau khi tiếng pháo nổ nặng nề đầu tiên vang lên, tiếng thứ hai, thứ ba cũng vang lên liên tục không ngừng.
Pháo kích tấn công về phía con rết như che trời lấp đất.
Nhất thời trời đất biến sắc, che phủ bầu trời.
Không khí xung quanh đều co lại thành chân không.
Cảnh tượng như vậy khiến nhóm người bên trong Vân Kiếp Môn nhìn mà da đầu tê dại.
Đòn tấn công thế này nếu rơi lên đầu bọn hắn nhất định là thập tử vô sinh.
Hơn nữa thông qua cường độ của đòn tấn công này, bọn hắn nghiêm trọng phát hiện đã đánh giá cao đại trận hộ sơn của mình rồi.
Nếu đòn tấn công với cường độ này đánh vào sơn môn bọn hắn, đại trận hộ sơn của bọn hắn nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng.
Nửa tháng sau sẽ bị đánh nát như vỏ trứng gà.
Nói thì trễ đến thì nhanh, công kích nhất thời rơi lên người con rết.
Đòn tấn công như vậy cho dù khi trước con rết biểu hiện thực lực mạnh mẽ, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định sẽ chết không chút nghi ngờ.
Nhưng kết quả lại lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chỉ thấy con rết không biết từ lúc nào lấy ra một thể linh hồn ngăn cản trước mặt mình.
"A a a, Tiểu Linh Tử, tốt xấu gì cũng là năng lượng, tuy hơi yếu nhưng chân muỗi cũng là thịt, mau hút đi".
Con rết lớn tiếng quát.
"Ha ha. Đa tạ Phong ca, chân muỗi cũng là thịt, Tiểu Linh Tử ta thu nạp đây, dù sao cũng là chút đồ bổ" Thể linh hồn truyền ra giọng nói hưng phấn.
Cứ như vậy dưới sự kêu gào của hai người bọn hắn, công kích do phi thuyền bắn ra không có tác dụng cọng lông nào, trong nháy mắt khi đánh vào trên người Linh Vương đã bị hấp thu, không nổi lên bọt khí gì...
Nhóm người Chu Tùng trợn to mắt, hai chân suýt nữa run rẩy.
Đây đây đây, đây là thủ đoạn gì?
Đòn tấn công mà bọn hắn luôn lấy làm tự hào, vậy mà lại trở thành đồ bổ của người khác?
Trong sơn môn.
Đám người Quan Lĩnh cũng hoảng sợ thét lên từng tiếng, trừng mắt nhìn một màn trước mặt, đầy vẻ không thể tin nổi.
Hồn thể này là cái gì, có thể coi thường công kích của linh thuyền, thậm chí còn có thể cắn nuốt thôn tính nó.
Phút chốc, toàn bộ sơn môn loạn hết cả lên.
Khủng hoảng kinh sợ.
Đặc biệt là Phong Vân Tông, ngay khi nhìn những thứ mà bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo tự hào bị người khác phá huỷ dễ dàng, tâm tình lập tức sụp đổ.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?" Chu Tùng đứng trên boong thuyền, sắc mặt kinh hoảng.
"Bổn đại gia là ai, ngươi tuổi gì mà đòi biết." Dạ Phong Ngô Công lạnh lùng nói: "Nhưng mà ngươi bắn nhiều pháo vào ta như thế, giờ hẳn phải đến lượt ta chứ?"
Chương .
: Một vị đại phật.
Vừa dứt lời, khí tức khủng bố trên người Dạ Phong Ngô Công bắn ra.
Liên nhìn thấy cơ thể hắn đột nhiên phóng đại, tựa như cái cột chọc thẳng lên trời, lên tận mây xanh.
Loại uy áp cỡ này khiến đám người Chu Tùng toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Đạo cảnh, là Đạo cảnh, ít nhất cũng là cường giả Đạo cảnh!"
Trên boong thuyền, có người hoảng hốt la to.
Đạo cảnh.
Khó trách...
Bước chân Chu Tùng lảo đảo loạng choạng.
Nếu như là cao thủ Đạo cảnh, đúng là như đã nói có thể coi thường linh thuyền của bọn hắn.
Vì thế trong nháy mắt hắn đã mất đi sự tự tin rằng mình có thể đối đầu, vội vàng hô to: "Tiền bối, tiền bối, vừa nãy là do chúng ta có mắt như mù, ngàn lần mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, sau này Phong Vân Tông nhất định sẽ hậu tạ!"
"Hừ, muốn giơ cao đánh khẽ, không có cửa đâu."
Dạ Phong Ngô Công khịt mũi coi thường.
Thấy Dạ Phong Ngô Công hoàn toàn không cho cơ hội nào, nói như nước đổ đầu vịt, sắc mặt Chu Tùng âm trầm.
"Tiền bối, dù sao thì ngươi cũng là một đại cao thủ siêu cấp, nếu bày ra thái độ khi dễ hậu bối chúng ta, sau này thuyền ra ngoài, e rằng sẽ không trách khỏi chuyện bị người ta chê cười đúng không?"
Gương mặt Chu Tùng bình tĩnh kích thích hắn.
Thời khắc này, chỉ còn cách cuối cùng là kích thích hắn một chút, dù sao cũng là một lão già lớn tuổi cổ quái, hằng ngày vẫn luôn xem trọng mặt mũi.
Nên mới còn nước còn tát kích thích một câu.
Nhưng điều hắn không bao giờ ngờ được chính là Dạ Phong Ngô Công thực sự đực mặt ra.
Khí thế mạnh mẽ trên người hắn đột nhiên thu lại.
"Hình như ngươi nói thực sự có đạo lý ha."
Vẻ mặt Dạ Phong Ngô Công thành thật: "Dù sao ta cũng là tiểu đệ của đại ca, giờ bắt nạt đám rác rưởi các ngươi, chẳng phải rất mất mặt sao?"
Nói xong, ánh mắt Dạ Phong Ngô Công lại nhìn về phía Chu Tùng lần nữa.
"Ngươi nói có chút đạo lý, cho nên bổn đại gia tính cho các ngươi một cơ hội".
Nghe vậy đám người Chu Tùng vui vẻ ra mặt. ?"
Nhưng câu tiếp theo khiến bọn hắn lại rơi vào hầm băng thêm lần nữa.
"Cứ đánh các ngươi như vậy đúng thật là bắt nạt các ngươi. Nếu đã vậy thì ta sẽ nhường các ngươi một tay."
Sắc mặt Chu Tùng run rẩy co rúm.
Dạ Phong Ngô Công quả nhiên là người rất có uy tín.
Nói nhường một tay liền nhường một tay.
Chu Tùng còn chưa kịp phản ứng được gì, đã nhìn thấy chín mươi chín cái chân trên bầu trời đạp xuống linh thuyền của bọn hắn.
"Rầm rầm rầm..."
Tiếng đập phá vang lên.
Chín mươi chín cái chân đập vào linh thuyền dễ như đẽo gỗ mục, gần như không có bất kỳ sức lực phản kháng nào. Chiến thuyền của Phong Vân Tông ai nghe cũng sợ mất mật trực tiếp bị đánh võ thành những mảnh nhỏ.
Đám người Phong Vân Tông bên trong không khác gì kiến bò trên chảo nóng, chạy bay ra theo linh thuyền bị phá huỷ, chạy thục mạng bốn phương tám hướng.
"Chạy, chạy nhanh đi!"
"Cứu mạng, cứu ta với."
Trong phút chốc, những tiếng kêu thảm thiết vang động trời xanh.
Đến mức làm hai chân Chu Tùng đại trưởng lão bắn ra tia lửa bay trên không trung.
Cường giả Đạo cảnh, quả nhiên khủng bố như vậy.
Chỉ có thể chạy trước thì hơn.
"Hừ !"
"Thứ cường giả Đạo cảnh rác rưởi gì chứ".
Dạ Phong khịt mũi coi thường một câu, ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn Vân Kiếp Môn.
"Này, các ngươi trốn ở đó nhìn lâu như vậy cũng đủ rồi chứ?"
Giọng điệu chất vấn vang lên.
Cặp mắt của Dạ Phong Ngô Công xuyên thấu hư không, nhìn thẳng về phía đám người Quan Lĩnh bên trong.
Cả người đám người Quan Lĩnh run rẩy lẩy bẩy nói không nên lời.
"Làm, làm sao bây giờ?"
Một gã trưởng lão run cầm cập hỏi.
"Ta, ta cũng không biết nữa" Quan Lĩnh luống cuống chân tay.
Bỗng nhiên chui ra một con rết không ai biết như này, còn mạnh cực kỳ, thì ai biết phải làm sao?
Một đại phật không dễ chọc thế này, lỡ làm gì không đúng, chính là đại sự diệt tông đó!
Thế nhưng bọn hắn thật không ngờ Tô Ngư Nhi bên cạnh lại che môi nở nụ cười.
"Tô Ngư Nhi ngươi cười cái gì?"
Quan Lĩnh xanh mặt.
Lúc này đang không biết phải làm sao bây giờ?
Đại thần thế này, đuổi cũng không được, giả chết cũng không xong, đang lúc cưỡi trên lưng cọp thế này mà nha đầu kia còn dám cười.
"Ta cười vì cái dáng vẻ khẩn trương hồi hộp của các ngươi!" Tô Ngư Nhi nói.
"Ngươi, ngươi không nhìn xem thực lực của người ta thế nào, không khẩn trương sao được?" Quan Lĩnh dạy dỗ: "Người thế này vừa không rõ lai lịch, cư xử hơi vô lý. Nhưng đây là việc lớn, thậm chí có thể gây ra hoạ diệt tông. Thứ nha đầu như ngươi lại có thể không biết kính sợ với biết hoảng loạn lo lắng chút nào, đều là do ta trước đây quá nuông chiều ngươi".
Quan Lĩnh sứt đầu mẻ trán nói.
"Ha ha."
Tô Ngư Nhi che miệng nhỏ, cười càng thêm suồng sã: "Thật sự không biết các ngươi khẩn trương cái gì, bọn hắn đều là khách ta mới mời tới đó nha. Đều là các ca ca yêu thương của ta đây".
Bạn cần đăng nhập để bình luận