Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 85: Tâm tư khác nhau

Do dự rất rất lâu, nàng mới lấy thanh đao mà Ninh Huyền Vũ ban cho từ trong nhẫn trữ vật ra, nó là song đao cùng đẳng cấp với Chấn Thiên Thạch.
Tất nhiên, đây chính là thứ quý nhất mà nàng có thể đem ra, thậm chí trước mắt, đây cũng đồ vật quý giá nhất của Huyền Vũ Tông.
“Tiên sinh, ta dùng cái này, có thể xem nó là tiền cược được chứ?”
Yêu Linh Nhi khẩn trương hỏi, trong lòng cực kỳ sợ hãi Dịch Phong xem thường cặp song đao này, không đồng ý cá cược.
“Không khác lắm là được.”
Dịch Phong cười nói, dù sao thì trông cũng cặp song đao này cũng rất tinh xảo, quả thật phù hợp với yêu cầu mà hắn đề ra, không quá kém cũng như không quá mắc.
Được Dịch Phong đồng ý, Yêu Linh Nhi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến việc có thể dùng song đao của mình thắng được con dao găm thuộc hàng Thánh phẩm kia của Dịch Phong, máu của nàng bắt đầu sục sôi lên.
Mà ngay bên cạnh, Mao Doãn Nhi nhìn con dao găm của Dịch Phong và cặp song đao của Yêu Linh Nhi, cũng rối như tơ vò.
Là một viên minh châu của thương hội, từ nhỏ nhãn lực của nàng đã không phải là thứ người bình thường có thể so sánh.
Có thể thấy rằng, đồ vật của hai người đều không phải vật tầm thường. Nếu nàng lấy ra một phế vật thì chắc chắn là không dùng được rồi, nhưng mà lấy đồ vật không chênh lệch lắm, trong tay nàng cũng chỉ có…
Nghiến răng nghiến lợi, nàng lấy một khối đồng được điêu khắc từ trong người ra, đặt xuống bàn, nhẹ giọng nói: “Ta đặt cái này, có được không?”
Dịch Phong gõ một chút, gật gật đầu, đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng mắt của Yêu Linh Nhi lại nhảy dựng lên, có chút bất ngờ nhìn Mao Doãn Nhi. Dường như khối đồng này là một trong những chiếc chìa khóa dẫn đến bí cảnh nào đó, cũng không ngờ rằng Mao Doãn Nhi lại lấy món đồ này ra.
Nhưng mà ngẫm lại, dù sao là một thương hội lớn, có những bảo vật tốt cũng không lấy làm lạ, dù sao tu luyện giả bọn họ cũng thường xuyên đến thương hội để trao đổi tìm kiếm bảo vật.
Như thế này tốt hơn.
Nếu như thật sự có thể thắng, không chỉ có thế lấy được cái thần khí Thánh phẩm kia mà còn có thể lấy luôn được chìa khóa bí cảnh, cho dù chuyến này không đạt được mục đích, cũng không uổng một đêm này.
Yêu Linh Nhi lặng lẽ cong khóe môi đỏ của mình.
Trong lòng Mao Doãn Nhi cũng có tính toán hệt như vậy.
Dao găm của Dịch Phong kia có thể thấy được vẻ không tầm thường, nhưng mà cũng không biết cụ thể đáng giá bao nhiêu tiền, ít ra thì song đao của Yêu Linh Nhi là món đồ tốt.
Tuy nàng tự biết khối đồng này rất đáng quý, nhưng nàng cũng không biết tác dụng cụ thể của nó, dùng cái này làm tiền cược nếu có thể thắng được cặp song đao và cái dao găm kia, cũng coi như là mang cho thương hội một khoản thu lớn.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ của cha giao cho, nếu có thêm thu hoạch ngoài ý muốn thì cũng không tệ đâu!
“Minh bài.”
“Siêu cấp gấp bội.”
“Bốn con hai.”
“Vương bạo.”
“Phá sảnh hết bài.”
“Hả!”
Quẳng hết mấy con bài trên tay lên bàn, Dịch phong lộ ra nụ cười vui vẻ. Một đêm trôi qua, hắn cũng không biết đã đánh cho hai người bọn họ còn bao nhiêu mùa xuân, thật đúng là kẻ rác rưởi mà!
Xem ra lại thêm một mùa xuân nữa, sắc mặt hai nàng càng ngày càng xấu rồi.
Cứ cái đà này, hai nàng không những không thắng được, bảo vật trong tay cũng sợ thuộc về tay người khác, thật đúng là trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!
Họa vô đơn chí, bên ngoài gà trống đã gáy báo hiệu bình minh sắp đến rồi.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt lo lắng của hai nàng càng ngày càng đậm thêm, vừa đúng lúc này, Dịch Phong duỗi lưng một cái, đứng dậy nói: “Ta ra ngoài chút đã, một lát nữa sẽ trở về.”
Nói xong, Dịch Phong đi ra khỏi phòng.
Sau khi Dịch Phong rời đi, Mao Doãn Nhi cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn Yêu Linh Nhi rồi nhẹ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Yêu Linh Nhi nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Sau đó bàn tay ngọc ngà của nàng lấy một bình sứ màu đỏ ra.
Mao Doãn Nhi khẽ nhếch miệng, theo sau đó cũng lấy ra một bình ngọc bích màu trắng.
Hai người không hẹn mà nhìn nhau, cũng không nghĩ tới cả hai đều có chuẩn bị trước, trong lòng có một chút phức tạp không thể nói ra.
“Cái kia… dùng của ngươi hay của ta đây?”
Cuối cùng, Mao Doãn Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói.
“Dùng chung đi!”
Yêu Linh Nhi hơi suy nghĩ, tuy rằng Thiên Hương Tán của nàng người tu luyện cũng chưa chắc có thể miễn dịch, nhưng Dịch Phong kia cũng không phải là dạng tu sĩ tầm thường, vì vậy để bảo đảm an toàn…
Nàng cắn răng.
Cầm ấm nước nóng kia tới, sau đó đổ toàn bộ thuốc ở trong hai chiếc bình kia vào.
“Về rồi đây.”
Mà sau khi đổ thuốc xong, đúng lúc Dịch Phong cũng trở về ngồi xuống, nhìn những quân bài trước mặt nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, mệt thật, nếu không thì buổi tối hôm nay cứ như vậy đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận