Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 308: Tù Long vực (2)

"Cũng không biết trong này thật sự có lối thoát không, thăm dò thử thôi!"
Dịch Phong nhìn trúng một hướng, chậm rãi tiến lên.
"Đù, nhiều thú hoang thật".
Hắn đang sải bước trên con đường đất thì đột nhiên một đám thú hoang xông ra.
Những con thú hoang này rất đáng sợ, con nào cũng đói đến mức da bọc xương, có con còn bị tróc cả da, dáng vẻ khàn khàn nhếch mép, giống như muốn xé nát Dịch Phong ra thành từng mảnh.
Muốn tránh cũng không được, Dịch Phong chỉ có thể lấy cây dao găm ra, bắt đầu giết những con yêu thú.
Không lâu sau đó, xác của mấy chục con thú nằm trên mặt đất.
"Hay cho nữ nhân chết bầm nhà ngươi!"
"Bên trong này nhiều dã thú như vậy, xem ra ngươi thật sự giết ta à!"
Dịch Phong nhổ ra miếng nước bọt, mặt lạnh mắng mỏ.
Vốn dĩ hắn không muốn dính líu đến nữ nhân này quá nhiều, nhưng đối phương thật sự muốn giết hắn, vậy thù này Dịch Phong nhớ rồi.
Mặc dù hắn là người phàm, nhưng chưa bao giờ dễ bị bắt nạt.
Nếu ngươi chọc vào ta, vậy ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!
Tiếp tục bước về phía trước.
Càng ngày càng nhiều dã thú nhào về phía hắn.
Những con thú hoang hung tàn này, có lẽ người phàm khác không bắt được, nhưng Dịch Phong thì chưa chắc, dù sao hắn cũng luyện võ thuật Trung Hoa tới cảnh giới sánh ngang với thần.
Đi tới đâu, xác chết la liệt tới đấy.
Đây là lần đầu tiên Dịch Phong cảm thấy việc luyện võ của mình ở thế giới khác biệt này không phải là vô dụng, ít nhất còn có thể đối phó được những con yêu thú này.
Giết đến cuối cùng, Dịch Phong phát hiện bản thân không gặp được một con dã thú nào nữa.
Mà cuối cùng, hắn phát hiện mình đã đi đến cuối con đường.
Ổ trước mặt hắn, xuất hiện một bức tường thủy tinh lờ mờ, chặn lại đường đi của hắn.
Loại tường này rất kì lạ, có cái nhô ra, có cái lõm vào, từng mảnh từng mảnh hình thoi không có quy tắc, nhìn lại hai bên, phát hiện loại tường thủy tinh này vẫn liên tiếp nhau, không thấy điểm cuối.
Cửa Vực Môn.
Bành Tiên Nhi đang ngồi khoanh chân mở mắt ra.
Lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
"Dịch Phong, không biết ngươi ở bên trong trải qua thế nào rồi, có lẽ ở gần cửa, khóc lóc cầu xin ta thả ngươi ra ngoài nhỉ!"
Cười lạnh một tiếng, nàng vung tay quát: "Mở Vực Môn!"
"Vâng, Thánh Nữ".
Hai tên đệ tử khởi động trận pháp, ánh sáng Vực Môn chậm rãi tan, một luồng khí hoang vu nồng nặc phả vào mặt.
Cảm nhận được những khí tức này, dù là dùng tu vi của Bành Tiên Nhi cũng phải nhíu mày, bởi vì ở trong Tù Long vực này mấy ngày thôi cũng sẽ khiến nàng phát điên mất.
Nhưng tuy nhiên.
Mổ cửa ra, nhưng cũng không thấy bóng dáng của ai hết.
"Người đâu?"
Mặt nàng biến sắc, kinh sợ hô lên.
Nàng ổn định lại tâm trạng, sử dụng tu vi bước vào Tù Long vực.
Vừa bước vào phạm vi, nàng lập tức cảm thấy bàn chân chìm xuống, ngay cả khi Vũ Tông phát huy hết cả tu vi thì việc nhấc chân lên cũng rất khó, mà mùi hoang vu, ngay tức khắc làm cho tu vi của nàng bị ảnh hưởng, bắt đầu trở nên rối loạn.
Nhưng đi vào nhìn một vòng xung quanh, vẫn không phát hiện bóng dáng của Dịch Phong.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Bành Tiên Nhi há hốc mồm với vẻ mặt không thể tin được.
Bởi vì ở trong hoàn cảnh khó khăn này, Dịch Phong ngoại trừ việc ngồi ở cửa cảm nhận sự tuyệt vọng ra, không thể chạy xa, thậm chí nhấc một chân lên chưa chắc đã làm được.
Mà cái người sống sờ sờ này, sao lại biến mất không còn tăm hơi nhỉ?
"Thánh Nữ, có lẽ nên đi ra nhanh đi, tên phàm nhân kia ở bên trong chắc chắn là bị yêu thú của Tù Long vực ăn mất rồi, nếu như ngươi không ra, lỡ như xảy ra biến cố gì thì khó dọn dẹp lắm" Hai tên đệ tử nhắc nhở.
Sau khi xác định nhiều lần không thấy tăm hơi của Dịch Phong, Bành Tiên Nhi mới vội vã rời khỏi Tù Long vực, đóng cửa Vực Môn lại lần nữa.
"Cứ như vậy mà chết rồi, đúng là hời cho ngươi rồi."
Bành Tiên Nhi không cam tâm thở ra một hơi, bèn chuẩn bị rời đi.
"m Nhưng nàng vừa đi hai bước, toàn bộ Thiên Kiếm Môn phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, đất trời rung chuyển, giống như động đất.
Thậm chí người có tu vi tương đối yếu, vào lúc này cũng đứng không vững.
Cũng ở cùng thời gian, vô số cao thủ bên trong sơn môn của toàn bộ Thiên Kiếm Môn đều bay ra ngoài, đạp ở giữa không trung, nhìn phía dưới Thiên Kiếm Môn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao lại như thế được?"
"Xảy ra biến cố gì rồi?"
Trong chốc lát, mọi người đều thốt lên với vẻ trầm trọng.
"Cái tường này còn khá cứng, hơn nữa còn rất bí ẩn".
Dịch Phong nhìn cái lỗ ra trên bức tường phía trước sau khi bị đá một cái, hắn không nhịn được mà chế nhạo.
Có điều.
Cái lỗ này nhìn hơi nhỏ, chưa đủ để Dịch Phong chui vào.
Nói chung thì sau khi đạp thì có lẽ Dịch Phong có thể rời khỏi nơi này.
Dứt lời, hắn lại mấy đá thêm mấy phát nữa.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Cũng ở cùng thời điểm, Thiên Kiếm Môn vừa yên tĩnh lại, lại lần nữa phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, không ít tòa nhà lảo đà lảo đảo, giống như sắp đổ đến nơi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận