Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 473: Tin tức pho tượng cổ (1)

Tuy nhiên ngay khi hai người đang mặt mày ủ rũ muốn âm thầm rời đi thì Dịch Phong đột nhiên gọi ngăn cản bọn họ lại.
"Ôi, lão Lục, Lạc Lan tiểu thư, đã lâu không gặp hai người".
Toàn thân hai sư đồ Lục Thanh Sơn run lên.
Thậm chí hai người còn rưng rưng nước mắt vì vui mừng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng tiên sinh lại chủ động chào hỏi bọn họ.
Xem ra đã lâu không gặp, tiên sinh vẫn còn nhớ bọn ta.
"Tiên sinh".
Hai người cung kính chào hỏi.
"Ai da, bạn cũ, còn khách khí cái gì chứ, đi, cùng tới ăn cơm nào."
Dịch Phong trực tiếp vẫy vẫy tay nói.
"Như vậy không tiện lắm thì phải?"
"Dẫu sao mọi người đông như vậy, đều là... nhưng ta chỉ là một..."
Lục Thanh Sơn nhìn mấy chục người sau lưng Dịch Phong, gương mặt lộ ra vẻ do dự...
Dịch Phong dẫn nhiều đại lão đỉnh cấp tới như vậy, đến một nhân vật nhỏ bé bên cạnh Võ Đế hắn cũng không với tới được, làm sao có thể không biết xấu hổ mà ngồi cùng bọn họ được chứ.
"Ôi lão già này, ngươi khách khí như vậy từ lúc nào thế hả?"
Dịch Phong lập tức trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tất cả mọi người đều là những người thấp kém dưới đáy xã hội, có gì khác nhau đâu? Đều giống nhau, đều là bằng hữu, nào, đến ăn cơm đi!"
Lời nói của Dịch Phong không sai.
Một kẻ là công nhân chuyển gạch xây tường cho hắn, một kẻ là Lục Thanh Sơn không kiếm nổi chín đồng vàng để cho cháu gái tu luyện, đều là người nghèo khổ giống nhau cả, không có ai cao quý hơn ai hết.
Đương nhiên hắn cũng không hề có ý coi thường mọi người.
Nói xong, Dịch Phong vẫy tay, đi thương lượng công việc cùng với người quản sự của tửu lâu.
Mà sư đồ Lục Thanh Sơn nghe lời nói nói của Dịch Phong, lại cười với vẻ đau khổ Đúng vậy.
Ổ trước mặt tiên sinh, Võ Đế cũng được, Võ Linh, Võ Vương cũng như nhau, không có gì khác biệt hết?
Đều là những người thấp kém dưới đáy xã hội mà thôi.
Vì vậy những người như bọn họ có thực lực gì có quan trọng không?
Không quan trọng.
Dẫu sao đều không mạnh bằng tiên sinh, bị giết chết là chuyện dễ dàng trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, Lục Thanh Sơn cũng đã lấy lại vẻ cởi mở trước đây, theo kịp bước chân Dịch Phong.
Dịch Phong đã tìm thấy quản sự của tửu lâu Bảo Phong.
Bởi vì mối quan hệ viết sách trước đây với Thương Hội Bảo Phong, Dịch Phong đã từng đến đây ăn cơm vài lần, vì vậy quản sự này rất hiểu chuyện, cho dù hôm nay tửu lâu kinh doanh tốt, chỗ ngồi chật kín, nhưng hắn vẫn có thể sắp xếp mấy bàn lớn cho nhóm người của Dịch Phong.
Đương nhiên, cũng không thể tránh khỏi có rất nhiều người ăn cơm bên trong quán đều là những người Dịch Phong quen biết thường ngày, lần lượt nhường chỗ thì không nói, ai nấy còn đều chào hỏi Dịch Phong.
"Những người này không hề đơn giản!"
"Bọn họ là những người như nào trong thành này vậy?"
"Có vẻ không có ai là người thường ngồi trong quán này hết!"
"Đông Thắng này thật sự có một tòa thành như vậy ư, sao ta lại không biết nhỉ!
"Nhìn lão già bàn bên kia, có phải là sát thủ truy nã của Đông Thắng không nhỉ, không biết đã biệt vô âm tín từ lúc nào, mà bây giờ lại xuất hiện tại nơi này."
"Còn có tên mặt sẹo uống rượu bên cạnh đó, trông giống với tên đầu quỷ Trung Châu xuất hiện tại vụ thảm sát Đông Thắng ghê ta?"
Nhìn những người bên trong quán, nhóm người Võ Đế được Hám Thiên Khuyết tuyển đến chuyển gạch, lập tức thì thầm to nhỏ nhưng lại là âm thanh chấn động, ai nấy đều thổ hổn hển, tất cả đều không thể tin.
"Nào, nào, nào, mọi người ngồi xuống".
"Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên".
Dịch Phong nói một cách hùng hồn.
"Rất cảm ơn tiên sinh".
Mọi người hồi phục lại sau cú sốc, lần lượt ngồi xuống với sự căng thẳng.
Mặc dù mọi người thường ngày đều làm việc cùng nhau trên đảo, nhưng mọi người đều bận rộn với công việc riêng, rất ít khi có cơ hội tụ tập cùng nhau.
Vì vậy.
Cảnh tượng này đối với nhiều người mà nói, cho dù hôm nay không có được cơ duyên, có thể ngồi tại nơi này cũng đã đủ khiến cho bọn họ tự hào rồi.
Dịch Phong là đương sự, tạm thời không nhắc đến.
Những người khác ngồi tại đây, thấp nhất cũng đã là Võ Đế.
Ngoài ra, e rằng có một số cao thủ không lường trước được, có lẽ rằng sớm thành tiên rồi!
Nếu như thêm một số người khác ngồi trong quán, cảnh tượng sôi nổi như này, quả là...
Chậc chậc.
Cho dù bình thường thân phận của những người này cũng không thấp, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng trải qua trường hợp như này đâu!
"Nào, trước khi ăn cơm, ta đánh đàn góp vui cho mọi người."
Dịch Phong đắc ý mang ra cây lục huyền cầm mà hắn mang tới, gảy dây đàn, mỉm cười nói.
Nghe đến đây, không ít người ở đây run sợ.
Mà thậm chí Hám Thiên Khuyết và Quản Vân Bằng trực tiếp trực tiếp nháy mắt với những người chuyển gạch, thấp giọng nhắc nhở: "Ngồi xuống, tất cả ngồi xuống, cơ duyên tới rồi."
Nghe vậy, tất cả mọi người kích động không dám nói gì, ai nấy đều lộ ra ánh mắt mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận