Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2440: Đảo Ám Ảnh, tốt nhất ! (1)

Tất cả mọi người sắc mặt đỏ hồng, tâm tình tăng vọt.
Lục Thanh Sơn mơ hồ bước chân loạng choạng, nấc rượu lắc lư đi đến bên cạnh Lỗ Đạt Sênh.
Hắn ôm lấy bả vai của Lỗ Đạt Sênh, cười to nói: “Ha ha ha, các ngươi có biết việc xấu năm đó của lão Lỗ không?”
“Không biết, mau nhanh nói một chút nghe xem.”
Mọi người nhao nhao phản ứng lại, đều muốn ăn dưa.
“Hắn đó, ỷ vào bản thân mình có một thân phận Luyện Dược Sư rách nát, chạy đến Thanh Sơn Môn của ta giả mạnh, một bộ dáng vẻ nghênh ngang đắc ý. Các ngươi đoán xem người đầu tiên mà hắn khoe khoang là ai?”
“Ai vậy?”
“Lão Lục, ngươi mau nói nhanh lên đi!”
“Đúng vậy, úp úp mở mở cái gì chứ.”
Lục Thanh Sơn đắc ý nói: “Ta chính là thích nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy này của các ngươi.”
“Đừng nói nữa lão Lục, đừng bóc chuyện xấu của ta!” Lỗ Đạt Sênh vội vã khuyên can.
Lục Thanh Sơn đẩy tay Lỗ Đạt Sênh ra nói: “Không, ta chính là muốn nói.”
“Người đầu tiên Lỗ Đạt Sênh đụng phải chính là Lâu đại gia, đúng thật là chân đá phải trên tấm thép.”
Lỗ Đạt Sênh đứng dậy muốn che miệng Lục Thanh Sơn lại.
Ai ngờ được, bước chân loạng choạng kia của Lục Thanh Sơn chạy cũng rất nhanh.
Lục Thanh Sơn vừa chạy vừa kể chuyện đã xảy ra năm đó.
“Các ngươi là không biết đâu, Lâu đại gia lột sạch lão Lỗ ra, tiếp đó lão Lỗ quỳ ngay tại chỗ, mạnh mẽ đánh cho bản thân mình một cái tát thật mạnh.”
“Lúc ấy ta còn tưởng rằng lão Lỗ là làm sao nữa, còn tưởng rằng trong nhà hắn gặp biến cố gì.”
“Lục Thanh Sơn, ngươi im miệng cho lão tử!”
Lục Thanh Sơn nói cho Lỗ Đạt Sênh mặt đỏ đến tận mang tai, mọi người phình bụng cười to.
Dịch Phong cũng cười vô cùng vui vẻ.
Lúc ấy hắn vẫn còn đang trong quá trình thức tỉnh, thật ra rất nhiều chuyện cũng không biết.
Đều là mấy tên Lâu Bản Vĩ kia làm ra.
Nghe thấy mọi người bắt đầu bóc phốt lẫn nhau, nói chuyện năm đó, Dịch Phong nghe đến tràn đầy phấn khởi.
Tuy có rất nhiều câu chuyện tái diễn, nhưng Dịch Phong luôn cảm giác không ngại nghe những chuyện cũ này.
Tiếp đó, Ngô Vĩnh Hồng đứng dậy cạn hết một chén rượu.
“Ta uống trước rồi nói, kính tiên sinh kính các vị lão bằng hữu.”
Dứt lời, Ngô Vĩnh Hống một ngụm uống hết sạch.
“Hắc! Có thể nói lão Lỗ là cả đời truyền kỳ. Lúc trước khi chúng ta mới làm việc cho tiên sinh, những người chúng ta đều là cấy mạ, nhổ cỏ, cày cấy cho tiên sinh.”
“Lão Lỗ thì hay rồi, nhất định phải cướp việc đào phân, còn không cho người khác cướp việc làm của hắn, phải đến vô cùng hăng say.”
Vương đại gia chống đỡ quải trượng đứng dậy, phụ họa nói: “Thùng phân kia còn là ta cung cấp cho hắn, đến bây giờ còn chưa có trả lại cho ta, Lỗ Đạt Sênh, ngươi trả cho ta một cái thùng phân!”
Lúc trước chuyện này Vương đại gia cũng quên rồi.
Hôm nay Ngô Vĩnh Hồng nhắc lại, Vương đại gia mới nhó đến chuyện ngày đó cho Lỗ Đạt Sênh mượn thùng phân rồi chưa có trả.
“Thùng phân ta có rất nhiều, ngày mai trả cho ông một trăm cái!”
Mọi người lại là một trận cười ha ha.
Cười đến cho cả mặt Lỗ Đạt Sênh đỏ rực.
“Cười cái gì mà cười, đào phân thì lam sao, lão tử ngộ ra được đạo phân, đổi thành các ngươi có được không?”
Lỗ Đạt Sênh được coi như là mục tiêu công kích tối nay, đã đánh ra một đòn thật nặng với mọi người.
Nếu như tiên sinh không ở đây, Lỗ Đạt Sênh nhất định sẽ sử dụng Luân Phi Phẩn Vũ khiến cho những kẻ xấu này ngậm miệng lại.
Đúng vào lúc này, trăm người dày đặc, dưới sự dẫn dắt của Chung Thanh đi về phía mọi người.
“Bái kiến sư tôn.”
“Bái kiến sư tôn!”
Trăm người lại lần nữa gặp lại Dịch Phong, mỗi người đều vô cùng xúc động, tất cả đều là tinh thần phấn chấn, hưng phấn dị thường.
Dịch Phong gật đầu, đánh giá nhóm học trò cưng của mình, lộ ra một nụ cười vô cùng hòa ái.
“Trở về là tốt rồi, tìm chỗ nào đó ngồi đi.”
Mất lão đầu lão gia gia đang ngồi trên ghế lần lượt đứng dậy, cung kính chào hỏi với người đến.
“Cuối cùng các vị đại nhân cũng trở về rồi, mau thêm ghế.”
“Chuẩn bị rượu, bày tiệc mời khách cho các vị đại nhân.”
“Ở trước mặt sư tôn, các vị không cần khách khí như vậy, mọi người đều có công bảo vệ đảo Ám Ảnh.” Chung Thanh mỉm cười nói.
Các sư đệ sư muội cũng lần lượt phụ họa.
“Các vị cũng vất vả rồi, đảo Ám Ảnh được xây dựng lại rất xinh đẹp.”
“Không sai, ta đi qua nhiều tinh cầu như vậy, nhưng vẫn cảm thấy đảo Ám Ảnh chúng ta tốt nhất!”
Mọi người lại bố trí thêm năm cái bàn tròn lớn, mỗi cái bàn tròn đủ để cho hai mười người cùng ngồi ăn.
Đám người Lục Thanh Sơn, Ngô Vĩnh Hồng, Lỗ Đạt Sênh chạy rất nhanh.
Bọn họ lấy ra rất nhiều rượu, để cho các sư huynh đệ mỗi người một bình.
Nhìn mấy lão đầu ân cần, chung quy đám sư huynh đệ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Chung Thanh đứng dậy tự trách nói: “Chúng ta vô dụng, vào thời điểm đói phó với Hồng Nguyệt, chúng ta không có một chút tác dụng nào. Trong quá trình chúng ta còn đang thức tỉnh, Hồng Nguyệt kia đã bị sư tôn tiêu diệt…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận