Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 776: Chưa từng gặp ai phách lối như vậy

Cách đó không xa, Quách Thế Kiệt nhìn Dịch Phong đi về hướng sinh tử đài.
Lại nhìn sắc mặt nghiêm túc, mím môi trầm mặc không nói của Liễu Ngôn, nhếch miệng lên cười một cách gian tà.
Lần này, coi như là có giết chết Dịch Phong, Tinh Thần Phong cũng không có lý do gì để gây phiền toái cho mình nữa.
Trên đài.
Dịch Phong quét mắt qua một cái, ánh mắt rơi vào trên người Quách Thế Kiệt.
Quách Thế Kiệt mặt không thay đổi nhìn Dịch Phong, tựa như đang nhìn một người chết.
Dịch Phong cũng không có biểu hiện gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm Quách Thế Kiệt: "Quách phong chủ, ngươi có muốn đứng gần một chút không?"
"Chờ chút có thể nhìn rõ ràng đệ tử của ngươi chết thảm như thế nào".
Mặc dù Quách Thế Kiệt biết ngày hôm nay Dịch Phong nhất định phải chết, nhưng nghe được hắn nói lời này thì vẫn vô cùng tức giận.
Những người trong sân rất nhiều, hắn ta không muốn vì một tên Nhân Tiên mà thất thố, khiến mình mất mặt.
Vì vậy, hắn ta nhấc chân đi về phía trước: "Được rồi, ngày hôm nay bổn phong chủ nhất định phải thấy rõ cái chết của ngươi."
"Đúng vậy! Chúng ta cũng phải thấy rõ!" Ở phía sau, đệ tử của Nhật Nguyệt Phong cũng không cam lòng nói theo như ong vỡ tổ, chen lấn đến trước sinh tử đài.
Liễu Ngôn ở phía sau, căng thẳng nắm chặt nắm tay.
Cái tên Nhân Tiên này, thật đúng là khiến người ta không thể yên tâm được, cứ làm người qua loa không phải tốt hơn sao, lại phải đem mọi chuyện trở nên ồn ào đến như vậy.
Lên sinh tử đài, mình cũng không có biện pháp giúp hắn.
Vậy phải làm sao bây giờ...
Lẽ nào chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn chết ở trong tay đệ tử của Nhật Nguyệt Phong sao...
Trong lúc Liễu Ngôn đang suy tính đủ đường thì Dịch Phong lên tiếng.
"Chỉ có ngươi lên thôi sao?"
Lên đài chính là người áo lam đứng đầu, duỗi tay ra hướng về phía khí tức hoàng kim bên trên bầu trời. Một cái kim ấn rơi vào lòng bàn tay của người áo lam.
Nghe được lời nói của Dịch Phong, người áo lam nhìn về phía hắn, cười lạnh nói: "Không muốn ta lên? Quá muộn rồi. Mau lập khế ước cho ngươi đi".
Dịch Phong cũng đi tới phía trước khí tức hoàng kim kia, đưa tay Ta.
Kết ấn, đồng thời hắn nhìn về phía bốn người khác ở dưới: "Bọn họ thì sao?"
"Bọn họ?" Người áo lam liếc mắt: "Ngươi cho là mình chọn người yếu nhất là có thể tránh được một kiếp nạn sao?"
"Cho dù là kẻ yếu nhất trong bốn người bọn họ, giết ngươi cũng đơn giản giống như làm thịt chó vậy".
Dịch Phong đưa tay ra, liếc nhìn ấn ký màu vàng trên bàn tay mình.
Sở sở, trên bàn tay giống như là bột phấn vậy.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa một cái lập tức tản ra.
Mẹ nó, kết ấn này cũng quá màu mè rồi... Hắn đưa bàn tay chà xát.
"Ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của ngươi." Người áo lam đứng đầu mắt nhìn thấy Dịch Phong không nói lời nào, lập tức huy động cánh tay thi pháp.
"Chờ đã" Dịch Phong nhanh chóng giơ tay lên ngăn lại.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Người áo lam không nhịn được mở miệng: "Sợ chết thì phải chạy trốn từ sớm, bây giờ muốn cầu xin tha thứ ư, ngươi nằm mơ đi".
"Không phải, ngươi hiểu sai rồi" Dịch Phong nói, chỉ chỉ về phía bốn người đang đứng bên dưới, nói: "Ý của ta là, cho năm tên rác rưởi các ngươi cùng nhau tiến lên".
"Cái gì?"
"Lời nói thật ngông cuồng".
"Hắn ta muốn cái quái gì vậy?"
Ngay khi lời này phát ra, đám đông phía dưới lập tức trở nên ồn ào.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Dịch Phong.
Một tên Nhân Tiên, lấy đâu ra dũng khí mà nói năm người đã đạt Địa Tiên viên mãn đều là rác rưởi chứ?
Lời này, quả thực làm cho tất cả đệ tử của tinh thần Phong cũng cảm thấy khó nghe.
"Dịch Phong, ngươi đừng có kích động" Liễu Ngôn lúc này cũng không nhịn được, vội vã tiến lên muốn ngăn cản Dịch Phong.
Còn Quách Thế Kiệt tức giận đến mức bật cười, một tay ngăn cản Liễu Ngôn.
"A! Liễu phong chủ muốn làm gì vậy?" Quách Thế Kiệt kéo nàng ta lại nói: "Chuyện giữa các đệ tử trên sinh tử đài, ngươi làm phong chủ cũng không thể nhúng tay vào, không tuân theo quy tắc sao? ".
"Ngươi buông ra, ta không thể mở mắt nhìn hắn chịu chết được."
Liễu Ngôn nỗ lực tránh thoát Quách Thế Kiệt.
"Ngươi câm miệng được rồi đấy" Quách Thế Kiệt ngăn trước mặt Liễu Ngôn, không chút do dự châm chọc nói: "Ta chính là muốn hắn chết".
"Ngươi..."
Liễu Ngôn tức giận cực kỳ: "Hắn chỉ là một đứa trẻ, ngươi hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy".
"Mẹ nó, cái gì mà đứa trẻ, chưa trưởng thành đã phách lối như vậy, trưởng thành rồi không phải sẽ đào mộ tổ tiên của ta sao?
Quách Thế Kiệt không chút nào khách khí nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ cách cứu hắn ta nữa, bước lên sinh tử đài rồi, ai cũng không thể cứu được hắn ta".
Đương nhiên Dịch Phong cũng nhìn thấy động tĩnh của Liễu Ngôn.
Hắn không quan tâm, chỉ là nhìn về phía dưới đài khiêu khích bốn người kia: "Ta nói, bốn tên phế vật các ngươi cùng tiến lên đi, nghe không hiểu sao?"
"Quả thực vô cùng càn rỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận