Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 497: Câu từ biệt này chính là vĩnh biệt (1)

"Được !"
Dịch Phong nhìn mấy tên nam tử này một cái, tạm thời đồng ý.
Cũng không phải hắn sợ mấy tên này.
Vừa rồi lúc mấy tên này chuẩn bị động thủ, hắn đã dùng hệ thống kiểm tra một phen, chính là mấy tên rác rưởi mà thôi, hắn căn bản cũng không để ở trong lòng.
Nhưng hắn sợ là, ngộ nhỡ tên Vân Lam này là nam nhân của Bạch Phiêu Phiêu hoặc cái gì đó, mình lại tặng hoa cho Bạch Phiêu Phiêu trước mặt hắn, hắn muốn đánh mình thật ra cũng có thể hiểu được.
Cho nên Dịch Phong tạm thời lựa chọn ẩn lui.
Sau khi Dịch Phong đi, Bạch Phiêu Phiêu mới lạnh giọng nói với Vân Lam: "Vân hộ pháp, ban đầu là các ngươi luôn miệng nói, bố trí trận pháp xong thì không ai có thể tìm được nơi đây, chẳng lẽ trận pháp mà các ngươi bố trí chính là loại có tác dụng này sao?"
"Ta...
Sắc mặt của Vân Lam lập tức khó coi.
Trước đây thật sự là hắn nói qua, trận pháp này trừ phi là tiên nhân gì đó, không thì không có khả năng có thể tìm được nơi đây.
Dù sao sau khi trận pháp khởi động, xung quanh khắp nơi đều là huyễn cảnh cùng cạm bẫy, chỉ có dùng biện pháp đặc biệt mới có thể đi vào.
Ai ngờ, lời vừa mới nói xong, liền bị một tên phàm nhân vả mặt.
Nhưng mẹ nó càng tức giận hơn chính là, chính hắn cũng tìm không ra là xuất hiện vấn đề gì, cũng không biết giải thích với Bạch Phiêu Phiêu thế nào.
"Cũng không cần thiết phải giải thích, ta ngược lại còn rất cảm kích trận pháp của các ngươi có thiếu sót, không thì Dịch công tử chỉ sợ cũng tìm không thấy ta".
Bạch Phiêu Phiêu lạnh giọng nói: "Nhưng mà, trận pháp của các ngươi có chỗ thiếu sót, là vấn đề của các ngươi, đó cũng không phải là lý do các ngươi mang trách nhiệm đổ lên đầu của Dịch công tử, hắn là bằng hữu của ta tới tìm ta, cũng không sai!"
"Bạch tiểu thư, ta thừa nhận trận pháp của chúng ta có thể tồn tại một loại thiếu sót nào đó, nhưng ta cũng không phải bởi vì nguyên nhân này mà động thủ với hắn!" Vân Lam trầm giọng nói.
"Thế thì vì sao?"
Bạch Phiêu Phiêu nghi hoặc hỏi.
"Là bởi vì, là bởi vì..."
Vân Lam nhìn nhìn cánh hoa trong tay của Bạch Phiêu Phiêu, càng nghĩ lại càng giận, càng nghĩ càng giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Là bởi vì tên chó chết này vừa đến đã làm hỏng trận nhãn mà chúng ta khổ cực bố trí rồi!"
"Ách2".
ẨA??
Bạch Phiêu Phiêu nghe vậy, cũng khẽ giật mình, không thể tin nói: "Hắn lúc nào làm hỏng trận nhãn rồi?"
"Hừ, chính là hoa trong tay ngươi."
Vân Lam tức giận nói.
Bạch Phiêu Phiêu trợn to mắt, không thể tin nhìn cánh hoa trong tay mình.
Cái này, chính là trận nhãn sao?
"Cái này, có hiểu lầm gì không?"
Trên mặt của Bạch Phiêu Phiêu tràn đầy kinh ngạc nói: "Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, Dịch công tử là tùy ý hái, căn bản không phải có ý định hủy đi trận nhãn của các ngươi."
"Nếu không thì... Hoa này, trả lại cho ngươi?"
Bạch Phiêu Phiêu đưa cánh hoa trong tay cho Vân Lam, thận trọng hỏi.
Cơ bắp trên mặt Vân Lam co rút.
Trong lòng nhịn không được chửi bậy, cũng đã bị hái xuống rồi, còn có thể dùng cái rắm ấy!
"Thôi, nể mặt Bạch tiểu thư ngươi, chúng ta tạm thời tha cho hắn một lần." Vân Lam trầm giọng nói: "Nhưng mà sau này, còn xin Bạch tiểu thư phối hợp với chúng ta."
"Vậy liền đa tạ Vân hộ pháp giơ cao đánh khẽ".
Bạch Phiêu Phiêu thở dài một hơi, vội vàng nói cám ơn.
Dù sao nếu thật sự gây chuyện, cho dù nàng là Thức Tỉnh Giả, bây giờ cũng không phải là đối thủ của Vân Lam.
Vân Lam phất phất tay với mấy tên thuộc hạ, chắp tay rời đi.
Nhưng lúc liếc qua Bạch Phiêu Phiêu, nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu lại nâng đóa hoa kia bắt đầu ngửi, hắn thực sự không thể chịu đựng được, lập tức tiến tới đoạt lấy cánh hoa trên tay Bạch Phiêu Phiêu kia vứt trên mặt đất, hung hăng giẫm vô số cái, lúc này mới dưới ánh mắt đờ đẫn của Bạch Phiêu Phiêu, có chút hả giận rời đi.
"Bạch cô nương, như thế nào?"
Nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu trở về, Dịch Phong liền vội vàng đứng lên hỏi.
"Yên tâm đi Dịch công tử, là hiểu lầm thôi" Bạch Phiêu Phiêu cười nói: "Ngược lại là đắc tội công tử".
"Không sao không sao."
Dịch Phong gật gật đầu, nhớ tới cái gì lại hỏi: "Đúng rồi, hắn...
Nam nhân của ngươi?"
"Sao có thể?"
"Hắn sao có thể là nam nhân của ta!" Bạch Phiêu Phiêu liền vội vàng giải thích, âm thanh vội vàng nói: "Ta chưa từng có cử chỉ thân mật với bất kỳ nam nhân nào".
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Dịch Phong gật đầu.
"Chuyện Phiêu Phiêu chưa từng tiếp xúc qua nam nhân, đối với công tử rất tốt sao?" Đôi mắt đẹp của Bạch Phiêu Phiêu nhìn nhìn Dịch Phong, lớn mật hỏi.
"Đương nhiên rất tốt." Dịch Phong cười nói.
"Tại sao lại vậy?"
Thần sắc Bạch Phiêu Phiêu mang theo mong đợi hỏi tiếp.
"Tốt là tốt, không có nhiều tại sao như thế" Dịch Phong trợn nhìn Bạch Phiêu Phiêu một cái, đồng thời trong lòng cũng thở dài một hơi.
May là không phải là nam nhân của Bạch Phiêu Phiêu.
Nếu không, Vân Lam kia nếu là chơi chết hắn, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải!
Dù sao người nam nhân nào có thể nhịn được, nhìn nữ nhân của mình ở ngay trước mặt mình bị người khác tặng hoa?
Tất nhiên đã không phải là nam nhân của Bạch Phiêu Phiêu, thì tên Vân Lam gì kia còn dám làm ra hành động gì đó, hắn cũng sẽ không khách khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận