Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1306: Chắc chắn không tin

Dịch Phong nhìn Hứa Khai Hàn dập đầu mãnh liệt, châm biếm một tiếng: "Ngươi cho ta là đồ ngốc à, toàn bộ chín giới đều truyền tin ngươi là tình nhân của nàng ta, còn có thể là giả?"
Nói xong, Dịch Phong lấy ra mười tám vũ khí từ trong nhẫn trữ vật.
Giã một cái trên mặt đất.
Ở đó, mặt đất nứt ra như mạng nhện.
Bộ dạng như thế này chính là muốn cắt hắn ta thành tám mảnh.
Hứa Khai Hàn run lên.
"Đại nhân tha mạng, ta thật sự không quen biết Bạch Hoàng!" Vẻ mặt hắn như đưa đám, gào lên nói.
Đại nhân muốn như thế nào thì mới tin hắn!
Hắn thật sự là không quen biết Bạch Hoàng a hu hu hu...
"A!" Dịch Phong dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn lời nói dối hết bài này đến bài khác của Hứa Khai Hàn: "Không nghĩ tới ngươi còn trung thành như vậy."
"Đã là lúc này rồi, tình nguyện đập đầu chính mình cũng không muốn liên lụy tới nàng ta".
Hắn đã hù dọa như vậy rồi, bị bức ép đến hoàn cảnh này nhưng vì không muốn gây phiền phức cho tình nhân mà vẫn không nói.
Tình yêu như vậy thật là cảm động a.
Nhưng hắn sẽ không cảm động.
Hắn chỉ biết càng tức giận!
"Xem ra không nghiêm hình bức cung thì ngươi sẽ không nói."
"Đại nhân ta căn bản không cần nghiêm hình bức cung! Ngươi nói cái gì ta đều nhận tội! Ngươi hỏi cái gì ta đều nói!" Hứa Khai Hàn lớn tiếng tỏ thái độ: "Nếu ta không nói, vậy chỉ có một khả năng!"
"Ta thật sự là không biết a đại nhân!
Mắt Dịch Phong trợn trắng: "Mẹ nó, ngươi cho rằng ta bắt ngươi tới là xem ngươi tình thầm nghĩa trọng? !"
Vẻ mặt Dịch Phong tức giận, vừa nhấc đao, trực tiếp đặt trên cổ Hứa Khai Hàn!
"Nói hay không!"
Hắn gầm lên giận dữ, chấn động đến mức khiến Hứa Khai Hàn trực tiếp run run.
Ngay sau đó, một dòng nước ấm chảy ra từ hạ thể.
Dịch Phong giật cái mũi, ánh mắt đảo qua, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn về phía Hứa Khai Hàn.
Trong ghét bỏ lại không khỏi mang theo vài phần kính nể.
Không nghĩ tới tên này lại si tình như thế.
Hứa Khai Hàn cắn răng, xem như đã rõ, hiện tại hắn có nói cái gì cũng đều vô dụng.
Đối phương đã nhận định mình chính là tình nhân của Bạch Hoàng!
Nếu là lúc trước, hắn vui vẻ còn không kịp. Nhưng hôm nay gặp được cái tên Diêm Vương này, hắn khóc không ra nước mắt.
Hận không thể bóp chết mấy tên kể chuyện xưa khắp nơi.
Nhưng mà hiện giờ hắn muốn làm cũng không được, chính mình muốn sống, nhất định phải tìm biện pháp khác.
Rốt cuộc hiện tại hắn mồm mép nói toạc ra thì đối phương cũng sẽ không tin chính mình không quen biết Bạch Hoàng.
Ngay sau đó, Hứa Khai Hàn ngẩng đầu, cắn răng nhìn Dịch Phong.
Dịch Phong đã bắt đầu mài đao.
"Nếu ngươi đụng đến ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cha ta chính là tông chủ Vọng Nguyệt Tông!" Hứa Khai Hàn thấy Dịch Phong nói cái gì cũng không tin, vì thế nảy sinh một kế, ngoài mạnh trong yếu hô lên.
Nhưng hắn vừa nói hàm răng vừa run lên, toàn thân xương cốt cũng run lên.
Dịch Phong vẫn mài đao soàn soạt như cũ.
Hứa Khai Hàn nghe tiếng mài đao soàn soạt, đến cả gà con cũng bắt đầu run rẩy.
Vì thế gia tăng mức độ đe dọa.
"Đâu chỉ không buông tha, ta chính là bảo bối mệnh căn tử của cha ta! Cha ta cũng là có danh hiệu thánh nhân! Hơn nữa ông so với Bạch Hoàng còn mạnh hơn, ngươi dám đụng đến ta, ông nhất định sẽ giết ngươi!"
Tiếng mài đao soàn soạt dừng lại.
Dịch Phong quay đầu lại, nhếch miệng.
Đại đao dài bốn mét bóng lưỡng, soi rõ hàm răng trắng của hắn.
Vốn định dùng thằng nhãi này ép Bạch Hoàng ra, không nghĩ tới lại ép ra một vị thánh nhân còn lợi hại hơn cả Bạch Hoàng.
Thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Hừ!" Dịch Phong gật đầu đầy ẩn ý, chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy."
"Ngươi xác định cha ngươi cũng là thánh nhân?" Dịch Phong đứng lên, lôi thanh đao trên mặt đất tạo thành một đường rạch thật dài.
"Hự !"
Cha hắn là Chứng Đạo Cảnh, tuy rằng không biết xấu hổ khi nói là Thánh Nhân lợi hại hơn Bạch Hoàng nhưng vì mạng sống nên cũng không có biện pháp.
"Đúng vậy, cha ta là Thánh Nhân!"
"Thánh Nhân rất cường đại."
"Hắn vừa ra tay đã vô cùng khủng bố".
"Hiện tại ngươi mau thả ta ra, cha ta mà biết ta bị bắt, chắc chắn sẽ đến tìm ta. Đến lúc đó thấy ta không có việc gì, nói không chừng có thể tha cho ngươi một mạng" Hứa Khai Hàn nhân cơ hội nói.
Dịch Phong cười.
"Được, cho ngươi một cơ hội, kêu cha ngươi lại đây." Dịch Phong phóng đại đao sang bên cạnh, từ trong nhẫn trữ vật của Hứa Khai Hàn lấy ra ngọc giản.
Hành động của Dịch Phong làm Hứa Khai Hàn lập tức ngây ngốc.
Tình huống không đúng.
Tên ác ôn này như thế nào không sợ uy hiếp của ta.
Không nên đem ta thả ra sao, như thế nào còn chủ động đưa cho ta ngọc giản?
Nhưng đại đao lạnh lẽo ở bên cạnh làm hắn không quan tâm nhiều như vậy, cầm lấy ngọc giản liền hô to.
"Cha a cha a, cứu cứu ta!" Hứa Khai Hàn một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc đến rối tinh rối mù: "Nếu không tới thì nhi tử sắp chết rồi hu hu hu".
Dứt lời, Hứa Khai Hàn siết chặt ngọc giản trong tay.
Ngọc giản tức khắc hóa thành bột mịn, bay đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận