Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 110: Diệp Bắc, đồ đê tiện

Khi đứng dậy, lão nói với hai nữ nhân: “Hai người, giúp ta hộ pháp.”
Nói xong, lão đưa hai cô gái rời đi.
Võ quán.
Dịch Phong cau mày đưa thuốc sắc cho Trung Thanh, mặc dù lần trước Trung Thanh đã tỉnh, nhưng không lâu sau hắn lại bất tỉnh.
“Có vẻ như thực sự phải lên núi hái thuốc rồi!”
Dịch Phong đổ thuốc vào lại, cảm thán một tiếng, không phải hắn không nghĩ đến việc đưa Trung Thanh đến y quán điều trị nhưng hắn vẫn tin tưởng bản thân hơn. Dù sao thì hắn cũng đã được đào tạo một cách có hệ thống về lĩnh vực này.
Nghĩ đến việc khẩn cấp, Dịch Phong không dám chậm trễ, bèn nhờ xe đưa Trung Thanh đến thương hội Bảo Phong, sau đó giao cho bọn họ.
Sau đó lại quay trở về võ quán, hắn mang theo một cái giỏ tre nhỏ, chuẩn bị đến lên núi Mạc Phủ một lần nữa.
Nhưng trước khi đi, hắn nhìn cây lục huyền cầm đã giăng đầy mạng nhện trong góc, nghĩ đến sự khan hiếm của loại thuốc này, không biết bao lâu nữa mới có đủ đồ để trở lại, vì vậy đã mang lục huyền cầm gỗ này đi.
Âm thanh rất bình thường.
Dịch Phong đã làm nó trong thời gian nhàm chán khi trông cửa hàng.
Lúc trước còn hay ngồi trước cổng đợi đến chiều khi có nhiều cô nương rồi đàn vài bài, cũng thu hoạch được một vài bé fan, mặc dù mặt mày không được đẹp nhưng vẫn coi như là có người hâm mộ.
Sau đó vì kiếm sống, Dịch Phong dần gạt sở thích này sang một bên.
Lần này lên núi, thời gian rất dài, đặc biệt là vào ban đêm, hắn cũng chỉ có thể mang theo thứ này để giết thời gian.
Những ngày đi đường đều vô cùng nhàm chán, nhưng sau hai ngày Dịch Phong đã đi đến chân núi Mạc Phủ.
Tất nhiên, Dịch Phong không phải là tìm kiếm không có mục tiêu rõ ràng, hắn biết rất rõ những dược liệu này và cũng biết những loại dược liệu này sẽ xuất hiện ở đâu.
“Thiên Tâm Đạm, đây có lẽ chỉ có ở trong Đại Hạp Cốc, nhưng chỉ có nơi đủ ánh nắng và không khí tốt mới có.”
Dịch Phong cầm trên tay tấm bản đồ mua từ trong thành, nhìn đúng một phương hướng rồi đi về phía đó.
“Lão Ngô, ngươi sao rồi?”
Trong cơn mưa nhỏ, cả Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát đều phát ra âm thanh đầy sự lo lắng.
Kể từ khi bị Lý Mạc Trắc vây hãm ở đây, cả ba người đều đã chật vật không chịu nổi. Mà bởi vì đại trận, ba người chỉ có thể giẫm lên đau khổ để tiếp tục sống.
Hai người họ còn có thể dựa vào tu vi của mình để chịu đựng trong một khoảng thời gian, nhưng tu vi của Ngô Vĩnh Hồng đã bị hủy, lão đã sớm không khác gì so với người bình thường, nằm trên mặt đất hấp hối từ lâu.
Nhìn thấy ý thức của Ngô Vĩnh Hồng càng ngày càng mơ hồ, Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát nhìn nhau, cả hai đều truyền một ít nội lực của mình qua.
“Các người, các người làm gì vậy?”
Cảm thấy sức mạnh truyền vào cơ thể, Ngô Vĩnh Hồng đã hồi phục rất nhiều ý thức, nhưng lại lo lắng hét lên: “Đại trận này không chỉ phong ấn tu vi mà còn chặn luôn con đường hấp thu linh khí trời đất của các ngươi, các ngươi vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, tại sao phải lãng phí vì một kẻ như ta?”
Khi nghe điều này, Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát đều nở một nụ cười gượng gạo, nhưng việc truyền nội lực vẫn không dừng lại.
“Lần trước ở bí cảnh Quan Độ, nếu không có lão Ngô nhà ngươi, Sở Sư Cuồng ta đã chết từ lâu.” Sở Sư Cuồng nói: “Huynh đệ chúng ta thì cần gì nói về những điều này, mặc dù sống không được mấy ngày nữa, nhưng trước thời khắc cuối cùng, chúng ta sẽ không rời khỏi lão Ngô ngươi.”
“Lão Chu nói đúng, huynh đệ chúng ta không cần khách sáo như vậy.” Tôn Gia Cát cũng nói: “Năm đó khi ta một mình chiến đấu với kẻ thù, nếu không có lão Ngô ngươi đến kịp thời, ta cũng đã chết từ lâu rồi.”
“Các, các ngươi...”
Mà trong lòng Ngô Vĩnh Hồng, khi đứng trước bờ vực này, lão không thể không nhìn hai người bạn cũ với đôi mắt ngấn lệ.
“Ai dà!”
“Chúng ta có chết thì không tiếc gì, nhưng ta rất lo lắng cho tiên sinh!” Tôn Gia Cát lo lắng nói sau khi truyền nội lực cho Ngô Vĩnh Hồng.
Nghe đến đây, sắc mặt của Ngô Vĩnh Hồng đã ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí còn xấu hổ hơn: “Là ta làm liên lụy đến tiền bối, nếu ta nhìn thấu Lý Mạc Trắc sớm hơn, thì sẽ không để cho gây ra nhiều rắc rối cho tiên sinh, đều là tại ta!”
“Các ngươi yên tâm đi, tiên sinh là người tốt nên ông trời sẽ phù hộ ngài, chưa kể hắn còn mạnh mẽ như vậy, một tên như Lý Mạc Trắc thì có thể làm được gì?” Sở Sư Cuồng an ủi.
“Mong là vậy!”
Mọi người thở dài, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Bởi vì nếu trong lúc bình thường, bọn họ đương nhiên sẽ không sợ Lý Mạc Trắc có thể làm tổn thương Dịch Phong, nhưng với loại trận pháp kinh khủng đại trận Thiên âm này, tình hình vẫn không khả quan lắm!
Mưa.
Không biết khi nào mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận