Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1992: Hổ tạp nham (2)

Thấy vậy, Dịch Phong lắc đầu, sau đó phất tay.
Cái phất tay này, như cuồng phong gào thét.
“Ầm!”
Sau tiếng vang giòn giã, lão hổ bị đánh đè dưới đất, biến thành bánh lão hổ ngay tại chỗ!
Thế giới cuối cùng đã yên tĩnh.
Dịch Phong nhìn cũng chẳng thèm nhìn, tiếp tục ăn thịt.
Cách đó không xa.
Toàn thân mọi người toát mồ hôi, trải qua gian nan cuối cùng cũng phá trận, còn chưa kịp vui mừng sống sót sau tai họa, đã vội vã tìm kiếm bóng dáng Dịch Phong, ai biết lại không thấy đâu!
Lập tức.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt biến sắc, bỗng có dự cảm không lành, không kịp nghĩ nhiều, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Dịch Phong, sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Cuối cùng.
Bên cạnh đống lửa ven rừng, bọn hắn đã phát hiện Dịch Phong.
Mắt thấy Dịch Phong hoàn hảo không tổn thương gì, bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vô thức cúi đầu quan sát xung quanh, vậy mà lại trông thấy xác hổ.
Còn chưa kịp giải phóng tâm tình căng thẳng, chớp mắt tim muốn vọt lên cổ họng!
Tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi, giương cung bạt kiếm!
“Đây!”
“Trời ạ! Nơi này sao lại có xác của yêu hổ!”
“Ta thấy xác hổ này hình như không tầm thường, chắc chắn khi còn sống cũng là yêu thú lợi hại, thế mà chết thảm như vậy, cũng không biết gặp phải chuyện đáng sợ đến mức nào!”
“Lẽ nào gần đây còn có yêu thú khủng khiếp hơn sao? Làm sao có thể!”
“A...”
“Dịch tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Dịch Phong còn chưa lên tiếng giải thích.
Từ Phượng Minh đã đứng bên mép hố đất, nhìn chằm chằm xác yêu hổ, dường như trông thấy chuyện gì đó rất khó tin, hai mắt chấn động không thôi!
Chấn động!
Từ Phượng Minh như bị sét đánh, bị cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta hoảng hốt cứng ngắc!
Hắn ta là cao thủ đứng thứ hai trấn Thanh Hà, trước giờ săn yêu chưa từng hoảng loạn như vậy, nhưng giờ phút này lại cực kì khác thường, mọi người thấy dáng vẻ như vậy, cũng bị dọa cho căng thẳng tiến lên hỏi thăm.
“Đội trưởng? Ngài, ngài sao thế?”
Nương theo ánh mắt Từ Phượng Minh đánh giá một lúc, vị đại thúc hơi có tuổi kia cũng trở nên căng thẳng, suy đoán lên tiếng.
“Ta chưa từng thấy đội trưởng như vậy, lẽ nào yêu hổ trong hố kia khi còn sống rất lợi hại?”
Cuối cùng Từ Phượng Minh đã tỉnh táo lại, vô thức thốt lên!
“Đâu chỉ lợi hại!”
“Đây, đây là yêu hổ thực nguyệt cấp võ vương!”
Gần như gầm lên, chớp mắt khiến mọi người hoảng sợ trợn to mắt, Ngụy Tiểu Vi đã bao giờ gặp phải tình huống này, giật mình lùi lại vài bước ngay tại chỗ, vẻ mặt không dám tin!
“Núi Thanh Mang chúng ta, vậy mà lại có yêu hổ cấp võ vương?!”
Không chờ nàng ta nói thêm, sắc mặt Từ Phượng Minh tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Vội vàng căng thẳng nhìn xung quanh, không hề phát hiện động tĩnh khác, bấy giờ mới dám trầm giọng nói rõ chân tướng!
“Nếu ta không nhìn nhầm…”
“Yêu hổ thực nguyệt này đã thay đổi màu lông, hấp thụ linh khí trời đất e rằng đã vượt qua mấy trăm năm, chỉ còn lại râu hổ bạc trắng, đã đến giai đoạn lột xác như trong lời đồn, e rằng không bao lâu nữa sẽ đột phá cảnh giới võ vương nghịch thiên cải mệnh!”
“Nghiệt súc này không chỉ có thực lực võ vương, hơn nữa còn là lão quái võ vương đỉnh cao!”
Câu này vừa thốt ra, toàn trường đều hít khí lạnh!
“A!”
Sự chấn động càn quét khắp tiểu đội, tất cả mọi người đều hoảng hốt biến sắc, vài người khi trước còn vây quanh hố, lúc này sợ hãi vội vàng lui về sau, như thể đột ngột có luồng gió lạnh ập đến!
Đây là yêu thú võ vương đỉnh cao, là sự tồn tại khủng khiếp chỉ có trong truyền thuyết, vậy mà lại mất mạng ngay trước mắt, thật sự khiến người ta không dám tin, cho dù mọi người là thợ săn lão luyện, lúc này cũng vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, nhìn nhau rất lâu cũng không dám lên tiếng.
Chỉ nhìn từ xa thôi cũng đủ để khiến cổ họng lạnh ngắt đổ mồ hôi lạnh.
Tuy mãnh hổ đã chết, nhưng uy thế như vẫn còn đây!
Xung quanh hố sâu đột nhiên yên lặng như tờ, chỉ vang lên tiếng hô hấp nặng nề.
Trong bầu không khí khiến người ta ngạt thở này.
Các đội viên hoàn toàn không thể nghĩ nhiều, trong mắt lóe lên vẻ hoảng hốt, không nhịn được cảnh giác quan sát xung quanh, chỉ cảm thấy núi Thanh Mang đột nhiên trở nên xa lạ, dường như có nguy hiểm vô hạn.
Không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc khủng khiếp lớn đến mức nào, ngay cả yêu vương bậc này cũng bị giết chết ở đây!
Nhất thời.
Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh như chim sợ cành cong, phong phạm và tự tin của thợ săn ngày xưa, trước mặt hiện trường đáng sợ như vậy, chớp mắt trở nên hỗn loạn.
Cho dù là cao thủ số hai như Từ Phượng Minh, trên gương mặt cũng chỉ có nỗi sợ hãi và chấn động bản năng.
Thấy mọi người bị dọa.
Bấy giờ Dịch Phong mới biết, mình bị ép bất đắc dĩ ra tay giết chết lão hổ kia, thế mà cũng có chút lai lịch.
Chuyện đến nước này.
Hắn đành phải đứng dậy trò chuyện bỏ qua chủ đề này, thuận tiện an ủi tâm trạng của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận