Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 595: Bảo vệ người của ngươi (2)

"Được rồi, nàng ở lại đây đi, ta về Thiên Địa Môn trước đây, mấy ngày nữa lại đến tìm nàng, " Sau khi đưa Tô Vân Vận đi một vòng quanh võ quán, Dịch Phong lập tức đi về phía cửa, đồng thời nói với Tô Vân Vận.
Nhưng hắn vừa đi đến cửa, đã phát hiện vài bóng dáng quen thuộc.
Một tên áo đen.
Một con chó.
Một con rết.
Một con gấu.
Ngoại trừ những điều này ra, bên cạnh còn có một nữ nhân không quen biết, xem ra cũng khá xinh.
Mà bọn họ dường như phát giác được ánh mắt của Dịch Phong, trong nháy mắt đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng, giống như là đã làm chuyện gì thẹn với lòng.
"Mấy tên này cuối cùng cũng đi dạo về rồi à!" Dịch Phong không nhịn được bóp bóp cánh mũi, nghĩ ra cái gì đó, quay đầu về phía Tô Vân Vận hỏi: "Xem ra, một mình nàng ở trong võ quán lớn như vậy có chút sợ đó!"
"Ta sợ cái gì?"
Tô Vân Vận chau nhẹ mày.
Nàng đường đường là nữ đế, lại có thể sợ, đúng là nực cười.
Chỉ có điều không ngờ, bởi vì thành Bình Giang khiến người ta cảm thấy áp lực mà nàng vô tình để lộ ra một chút biểu cảm, cũng bị Dịch Phong thấy được.
Không thể không nói, người ở trước mặt này tuy là không có thực lực gì, nhưng đúng thật khá cẩn thận.
Trông cũng được.
Nếu như không phải địa vị của hai người có chút đặc biệt, không phải là cùng một tầng lớp, nếu không thì làm nam sủng của mình dường như cũng không tệ.
Nhìn dáng vẻ phô trương thanh thế của Tô Vân Vận, Dịch Phong cười trong lòng, không chút khách khí, mà nói: "Hay ta tìm một người đến bảo vệ nàng nha, dù sao như vậy ta cũng yên tâm hơn chút!"
"Bảo vệ ta?"
Tô Vân Vận ngây ra, lúc tỉnh lại thì suýt bị tức cười.
Bổn đế từ lúc nào mà lại cần một tên phàm nhân phái người đến bảo vệ?
"Ừm".
"Cứ quyết định như vậy đi".
Dịch Phong vẫy vẫy tay, vốn dĩ không đợi nàng trả lời, lập tức rời khỏi.
Đương nhiên.
Nói là bảo vệ nhưng thật ra là hắn cũng muốn tìm người trông chừng nàng, không dễ gì mới tìm được một đệ tử bình thường, lõ chạy mất thì phải làm sao?
Còn về người được chọn, Dịch Phong đã có rồi.
Chân giẫm phi kiếm, phóng về phía trước.
"Ca, ca, chủ nhân đuổi đến rồi, làm sao đây!" Chó nhanh chóng nói.
"Ai da !'".
"Ta không dễ gì để dành được vài tấm tiền vàng, vừa gọi một mỹ nữ chuẩn bị uống chút rượu, làm sao đây làm sao đây...
Lâu Bản Vĩ nhìn Dịch Phong đang đuổi đến, lại nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh, phải nói là không nõ chút nào.
Nhưng sau một hồi cân nhắc giữa lợi và hại, hắn ta chỉ đành dùng hai tay nâng đôi tay ngọc ngà của nữ tử lên, cắn răng một cái, tiếc nuối nói: "Tiểu nương tử, đợi ta, buổi tối chúng ta lại cùng hát ca nhảy múa."
Nói xong, không cam tâm dắt theo Chó, Gấu, Rết, đi về hướng Dịch Phong.
Nhưng khi vừa đón được một chân của Dịch Phong, Lâu Bản Vĩ bị đá ngã ra đất.
"Tên chó nhà ngươi, lại chiếm tiện nghi của nữ nhân?" Dịch Phong hung dữ nói.
"Oan quá !"
Lâu Bản Vĩ ra vẻ đáng thương.
Dịch Phong lộ ra vẻ mặt hung thần ác nghiệt dạy bảo hắn: "Sau này còn để ta nhìn thấy ngươi tùy ý chiếm tiện nghi của nữ tử, ta sẽ không tha cho ngươi."
"Qua đây, có chuyện muốn giao cho ngươi".
Nói xong, Dịch Phong vẫy vẫy tay, đi vào trong võ quán, Lâu Bản Vĩ nhanh chóng đi theo.
"Lúc nãy không đánh ngươi đau chứ?" Dịch Phong mở hắc bào ra, gõ gõ lên xương sọ của Lâu Bản Vĩ, tuy là rất cứng, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng hỏi hắn một câu.
Tên này, tuy khiến người ta thấy phiền phức nhưng ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm!
"Thật ra ta cũng có thể hiểu cho ngươi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, không có kim cương thì đừng mua đồ gốm."
Dịch Phong nói thẳng vào trọng tâm.
"Hiểu ý của ta không?"
"Không hiểu".
Lâu Bản Vĩ mơ màng nhìn Dịch Phong.
"Ý của ta là, ngươi không có thứ đó, thì đừng có đi chọc con gái nhà người ta, tình cảm sâu đậm rồi, dáng vẻ đó của ngươi khoan hãy nói có thể dọa người ta hay không, ngươi sẽ giải quyết thế nào, ngươi nói thử xem ngươi sẽ giải quyết cho người ta thế nào?"
Dịch Phong liên tiếp chất vấn, chạm đến sâu trong tâm hồn.
Lâu Bản Vĩ trực tiếp ngây ra!
"Tự ý thức trong lòng là được rồi, đi thôi, trở về võ quán, làm một chuyện cho ta."
Trên đường, Dịch Phong giao việc kĩ càng cho Lâu Bản Vĩ, để hắn trông chừng nữ nhân này, đừng để chạy mất, trở về sẽ thưởng hắn một tấm tiền vàng.
Lâu Bản Vĩ vui vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Dịch Phong đưa một người mặc hắc bào đến, Tô Vân Vận chau mày.
"Ta nói rồi, ta không cần người bảo vệ." Tô Vân Vận trầm giọng nói.
"Nàng nói không cần, lỡ như gặp chuyện nguy hiểm thì sao?"
Dịch Phong trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói nhiều, trực tiếp rời khỏi.
Tô Vân Vận ngây ra tại chỗ.
Nguy hiểm?
Cho dù thực sự gặp nguy hiểm, tuy là nàng đang ở trong một vòng niết bàn, nhưng cũng không đến nỗi phải để cho một tên phàm nhân bảo vệ, nhưng nghĩ một hồi, cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận